Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Quỷ Núi Hát Kịch - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-09-07 13:24:07
Lượt xem: 919

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một phen náo loạn, nghi hoặc :

 

“Đêm hôm ngủ, con chạy đây gì?”

 

Ông bầu bĩu môi: “Chẳng ? Ông trưởng làng xúi con bé doạ chúng , ép chúng cúng nộp đấy!”

 

“Ý ông là ?” - Lý Phú hỏi.

 

“Chúng lột da mặt khỉ mặt chó, ông già bắt tế lễ xin tội. Hủ tục mê tín , đời nào chịu?”

 

Dân làng rít một lạnh gáy, .

 

Riêng Lý Phú thì phụ hoạ: “Phải, mê tín cần quét sạch.”

 

, năm nào trưởng làng cũng gom tiền tế con súc sinh , ai bao nhiêu chui bụng ông ?”

 

“Đừng bậy, trưởng làng là .”

 

“Tốt cái nỗi gì, moi tiền, ông già còn bày trò sai cháu gái giả thần giả quỷ hù dọa chúng .”

 

Tiếng xì xào vang khắp nơi, lưng ông nội lời gièm pha.

 

Lý Phú hạ súng, nghiêm mặt hỏi :

 

“Bảo Hương, chẳng lẽ ông con bảo con thế thật ?”

 

“Không ! Con thề! Thật sự khỉ mặt chó, nó che ô định nhà cũ đó!”

 

“Khỉ mặt chó che ô nhà? Con đang linh tinh gì ?”

 

“Con dối! Một con khỉ to, mất cả da mặt, con thấy rõ rành rành!”

 

Không ai tin, ứa nước mắt.

 

“Đứa nhỏ y hệt ông nó, láu cá, dối chớp mắt. thấy nên đổi trưởng làng thôi.”

 

“Phải, thời thế khác , tin mê tín.”

 

“Mai bầu , chọn Lý mập.”

 

cũng chọn Lý Phú.”

 

Lý Phú giả vờ khiêm tốn, gượng chắp tay.

 

“Bảo Hương?! Bảo Hương?!”

 

Tiếng bà cố gọi vọng từ cuối ngõ, ánh đèn pin quét sáng rực.

 

“Con ở đây, bà cố ơi!”

 

“Trời đất ơi, cháu của bà, chạy đến chỗ ?”

 

Bà cố lom khom bước tới, chân nhỏ dẫm lên bùn, thở dốc.

 

“Con thấy khỉ mặt chó chui nhà họ Vương. Ban đầu con tưởng là ông nội. Không ai tin, còn bảo ông nội sai con hù doạ.”

 

“Đừng càn, ông mày còn về, đang ở núi kìa.”

 

Bà cố nheo mắt đám đông, nhếch mép lạnh:

 

“Cháu gái xưa nay thật thà, nếu nó kêu báo, đêm nay các c.h.ế.t trong mộng cũng chẳng c.h.ế.t thế nào!”

 

“Bà già, bà rủa ai c.h.ế.t đó?” - Mấy đào kép gánh hát xì xào bất mãn.

 

Tên võ sinh vạm vỡ càng hống hách:

 

“Bà đừng hòng doạ chúng . Dù mấy con khỉ mặt chó, tới bao nhiêu lột bấy nhiêu, tới cả đôi thì lột cả đôi!”

 

Bà cố giận đến run rẩy, gật đầu lia lịa:

 

“Được, ! Đêm nay mà còn sống, e rằng mai chẳng cơm mà ăn. Chờ mà xem!”

 

6

 

Ông nội mãi tới nửa đêm mới trở về.

 

Trên đầu ông đội nón lá, bên quấn rơm khô, trần trụi, lưng còn hai con dê cứ chốc chốc l.i.ế.m m.ô.n.g ông.

 

Thì họ khỉ mặt chó tập kích ở miếu thổ địa, đến quần áo cũng lột sạch.

 

Ông nội ê chề nhục nhã, phịch bậc cửa, rít thuốc lào, than thở liên hồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-nui-hat-kich/chuong-3.html.]

Khi kể chuyện khỉ mặt chó làng, ông nội lăn từ bậc cửa xuống đất, thất thần kêu:

 

“Toang thật sự toang …”

 

7

 

Ngày hôm , gánh hát vẫn tiếp tục diễn ở sân xã, vở Mộc Quế Anh treo soái ấn.

 

Không khí náo nhiệt, sân đông nghịt .

 

cùng với bà cố, mắng là đồ dối, ông nội thì là đồ tham tiền.

 

Bà cố bảo kệ, cứ yên tâm mà xem tuồng.

 

Xem xong hai hồi, đến hồi thứ ba.

 

Tất cả các vai đều lên đủ, đến lượt Vân Cô đóng Mộc Quế Anh mới vén tay áo che mặt, từ từ bước .

 

Trên sân khấu, Dương Văn Quảng đang chờ để đối diễn.

 

Dương Văn Quảng: “Bệ hạ thấy võ nghệ cao cường, lẽ để treo soái ấn. tuổi còn nhỏ, xin mẫu lên , lĩnh soái ấn Tây chinh!”

 

Dương Văn Quảng: “Mẫu , mau nhận ấn ạ!”

 

Dương Văn Quảng hai tay dâng ấn, nhưng Mộc Quế Anh vẫn động tĩnh gì.

 

Dương Văn Quảng dâng ấn nhưng Mộc Quế Anh vẫn thế.

 

“Mẫu , mẫu nhận nhận đây?!”

 

Không khí trở nên gượng gạo, Dương Văn Quảng đành tự ứng biến đổi lời thoại.

 

Dưới sân khấu bắt đầu xì xào, cũng phát hiện một điều lạ.

 

Mặt nạ của Mộc Quế Anh hoa văn và màu sắc y hệt da mặt khỉ mặt chó hôm nọ.

 

Chẳng lẽ cô đeo da mặt ? da mặt đó rõ ràng ông nội mang đến miếu Thổ Địa mà?

 

Lúc Mộc Quế Anh khẽ vặn cổ, nhưng cất giọng hát.

 

chỉ ngửa mặt, phát thứ âm thanh cao vút, the thé, chói tai như quỷ sói gào, tuyệt nhiên giọng của Vân Cô.

 

“Không !”

 

Ông bầu gánh hét thất thanh. Các diễn viên khác sân khấu cũng hốt hoảng.

 

Đột nhiên, từ trong áo diễn, Mộc Quế Anh thò hai cánh tay lông lá, một bàn tay bóp chặt cổ Dương Văn Quảng, tay chộp lấy đầu , giật mạnh.

 

Rắc! Đầu nhổ bật !

 

Máu phun cao hơn một mét, cái xác ngã vật xuống, lăn lông lốc khỏi sân khấu.

 

“Giết !”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Khán giả hoảng loạn. Hung thủ vứt bỏ trang phục, lộ chân tướng chính là con khỉ mặt chó làng tối qua.

 

Nó tung đầu lên trời, nhảy nhót khắp sân khấu, còn tàn nhẫn sát hại thêm hai nữa.

 

Sau đó nó quét ánh mắt dữ tợn xuống đám đông, như đang tìm kiếm ai đó.

 

Cuối cùng, nó thẳng .

 

sợ quá bật .

 

Bà cố lập tức kéo lùi , che chắn cho .

 

lúc đó ông nội cùng mấy khác chạy đến, hô hào hợp sức, đừng tản .

 

Quả nhiên, thấy đông thế mạnh, con khỉ mặt chó liền rút hậu trường.

 

khi xông đến thì nó biến mất.

 

Sau sân khấu còn hai hậu cần chết, cổ đều vặn gãy.

 

“Vân Cô biến mất !” - Có hét lên.

 

8

 

Dương Văn Quảng c.h.ế.t sân khấu, chính là kẻ từng lột da mặt khỉ mặt chó.

 

Vân Cô mất tích chính là con gái của ông bầu gánh.

 

Loading...