QUY ẨN KÝ - 12
Cập nhật lúc: 2025-09-15 13:14:14
Lượt xem: 1,159
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bán đậu phụ mãi, thật uổng phí một bụng văn chương của ."
"Việc xem như là công đức chúng lập nơi đây, cũng uổng đời ."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dương Thừa Nghiễn niềm vui bất ngờ xông đến, bỏ cả nho nhã thường ngày, ôm chầm lấy mà hôn tới tấp, chẳng màng lễ giáo gì nữa cả.
16
Sau khi đem kế hoạch bàn bạc cùng nhà, đều nhất tâm ủng hộ.
Chờ đến vụ thu hoạch mùa thu xong xuôi, lúa thóc đều gom về kho, việc dựng lập tửu quán liền đưa lên hàng đầu.
Mẫu dẫn theo bà bà, từng nhà trong thôn hỏi han, xem ai nấm rừng quý hiếm, trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng, rau củ khô lưu trữ từ mùa hạ – nhà theo giá thị trường thu mua.
Hai tẩu tử lật tủ lấy những tấm vải bố màu nhã nhặn, so đo xem màu nào hợp để cắt thành khăn trải bàn.
Hai ca ca cùng Dương Thừa Nghiễn bận tối mắt, hết bàn bạc với thợ nề về việc dựng bếp, lợp mái, lo liệu chuyện dạy học, phân bổ khóa trình cho tư thục nhỏ sắp mở bên cạnh.
Công công thấy giúp gì, bèn hỏi cha việc gì cần nhúng tay . Cha vung tay áo đáp:
“Đi, theo đình đầu làng, đánh ván cờ giải khuây!”
Nửa năm nay, công công dần trút bỏ sự rụt rè nhân tình thế thái, nay cũng như bao lão ông trong làng, chân mang vải hài, quần dính bùn đất, tay ôm bình , thể tán liễu cả nửa ngày, chuyện trò rôm rả.
Còn , thì lo tính hết thảy việc lớn việc nhỏ trong nhà, liệu định từng đồng chi tiêu, sáng tạo thực đơn, đổi mới món ăn.
Đậu phụ, cả ngàn cách chế biến:
* Đậu phụ sợi đặt tên là “Tam thiên phiền não”.
* Lớp vỏ đậu mỏng như cánh tơ gọi là “Vân tưởng y thường”.
* Đậu phụ khô tẩm mặn gọi là “Tuế nguyệt du trường”.
Cái sự phong nhã , kẻ chuộng thì yêu đến tận tim, mà kẻ chê thì vẫn cứ cau mày.
Có mấy vị nho sinh vùng ngoài từng danh mà đến mấy bận, song đến nhăn mày lắc đầu, :
“Nói gì thì , cũng chỉ là… đậu phụ!”
Đối với như thế, Dương Thừa Nghiễn chẳng lấy giận, còn nhét cho mỗi một miếng đậu phụ, :
“Quả thực món đậu phụ quá đỗi tầm thường, lọt nổi mắt các vị đại nhân. xin chư vị đợi thêm ít lâu, tại hạ đang chuẩn mở một tửu quán nhỏ, khi mong chư vị đến thưởng thức.”
Đông hàn qua tưởng như vạn vật lặng im, kỳ thực là sinh khí đang âm thầm dâng lên.
Dưới đất băng, rễ cây đang dưỡng lực. Trên cành khô, chồi non im lìm chờ xuân đến.
Tựa như vạn điều trong lòng , đang lặng lẽ ủ trong tĩnh lặng, chờ ngày bung nở.
Khi băng tuyết tan, xuân sắc trải đầy, chính là lúc “Quy Ẩn Sơn Trang” chính thức khai môn nghênh khách.
Chúng chọn đất tựa sơn hướng thủy, xây mấy bàn ngoài trời, cùng tám gian nhã thất. Mỗi nhã thất đều tên riêng đầy ý vị, khăn trải bàn đều xông hương khi dùng.
Quả nhiên, nhóm học trò từng nhận đậu phụ của chính là nhóm khách đầu tiên đến.
Văn nhân xưa nay thích tỏ thanh nhã, nơi như thế há đến thưởng ngoạn?
khi họ đến, phát hiện:
* Mùi hương mà tẩu tử Tụng Ý xông phòng, thực dễ chịu vô cùng.
* Trà dâng, thực thơm thanh thuần khiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-an-ky/12.html.]
* Bức thư họa “Thế ngoại đào nguyên” treo tường, nét bút cứng cáp hữu lực.
Món mộc nhĩ hoang dã nấu cùng gà thả vườn, bánh nướng áp chảo vàng ươm – ngon đến khó quên.
Từ đó, họ đổi cái về chúng .
Mà văn nhân xưa nay, sức ảnh hưởng thể coi thường.
Họ về kinh thành, liền truyền miệng giới thiệu cho .
Chẳng bao lâu, tên tuổi của “Quy Ẩn Sơn Trang” vang xa khắp chốn.
17
Khi sơn trang bên đang lúc hưng vượng, thì tư thục của Dương Thừa Nghiễn lạnh lẽo vắng vẻ, đến mức gió cũng nổi sương.
Một phần vì trong thôn đều cho rằng: việc sách là việc tốn kém, phần khác họ nghi ngờ tài học của Dương Thừa Nghiễn.
Hỏng , ai bảo mẫu khi xưa gả cho một cử tử trượt bảng chứ!
Mỗi ngày, Dương Thừa Nghiễn đến từng nhà trong thôn, tận tâm khuyên nhủ, mong chiêu sinh vài tiểu đồng.
Gặp tính tình ôn hòa thì mời nhà uống chén nước, khéo léo từ chối.
Gặp kẻ nóng tính, vác luôn chổi đuổi cửa, còn mắng:
“Ngươi ngươi , mấy cái mũi mấy cái mắt, cũng dám nhận dạy học?”
“Một kẻ bán đậu phụ mà dám mở lớp dạy chữ, trồng ruộng thể hoàng đế ?”
“Một thư sinh nghèo xứ khác mà dám đến địa bàn chúng lừa tiền? Phì! Đừng mơ!”
Dương Thừa Nghiễn chỉ đành khổ tự giễu, :
“Toàn thôn hai trăm sáu mươi tám hộ dân, trong đó đến tám mươi lăm hài tử ở độ tuổi khai tâm nhập học, mà chiêu lấy một học trò!”
Ta ngạc nhiên:
“Sao rõ đến ?”
Chàng đáp:
“Trước khi lập tư thục, đến tìm lý chính điều tra, từng nhà từng hộ đều ghi chép cẩn thận, chỉ mong hiểu rõ cảnh gia đình, để thể giảm miễn học phí cho phù hợp. Nào ngờ cuối cùng chẳng ai tin cả…”
Ta thầm khâm phục sự tỉ mỉ của , vỗ vỗ vai an ủi:
“Đừng lo, việc … giao cho !”
Ta tìm mẫu của Huệ Huệ – Huệ Huệ bằng tuổi , nàng còn ba hai , hài tử nhỏ nhất cũng đến tuổi khai tâm.
Mẫu nàng vẻ mặt áy náy:
“Minh Nguyệt , tấm lòng ngươi, nhưng nhà quá nghèo, mấy cái miệng ăn khiến thúc phụ ngươi như chong chóng , chi đến cho bọn nhỏ học…”
Ta bèn khuyên:
“Thẩm cứ yên lòng. Cho mấy đứa nhỏ nhà thẩm học, bọn tuyệt thu lấy một văn tiền, bút mực, giấy nghiên cũng chu cấp đầy đủ. Chúng học vài tháng, nếu đứa nào thiên tư, thì học tiếp, bằng cũng chẳng tổn hại gì.”
“Cho dù đỗ trạng nguyên, chữ nghĩa, ngoài cũng dễ lừa gạt.”