Quận Chúa Lau Nước Miếng Đi - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-03-03 13:33:12
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc ta không đến điểm hẹn, Tam hoàng tử rốt cuộc không vin vào đó để gây sự.
Nhưng trong kinh thành, lại dần lan truyền những lời đồn đại về Thịnh Quân.
Người ta nói hắn là kẻ âm ngoan độc ác, làm việc thích phô trương, bất hiếu bất đễ, thậm chí ngang ngược đến mức ra tay với em trai ruột ngay trước mặt mọi người.
"Dù cho người này có tài thao lược, chiến công hiển hách, chỉ riêng hành vi này thôi cũng không thể dung thứ."
Hầu hết tấu chương hặc tội Thịnh Quân đều viết câu này.
Đương nhiên, trong triều cũng có không ít người ủng hộ hắn, lý do rất đầy đủ: "Chưa bàn đến chuyện khác, chỉ xét chiến công mà Thất điện hạ lập được trên chiến trường trước đây, một người có thể địch vạn quân. Hơn nữa, Lâm gia đời đời trung lương, Lâm tướng quân tiền triều là một bề tôi trung thành hiếm có của Đại Chu."
"Nay vụ án oan của Lâm gia đã được minh oan, Thất điện hạ là hậu duệ duy nhất của Lâm gia, bất mãn với kẻ hãm hại mẫu tộc cũng là lẽ thường tình."
Ta cũng nghe nói chuyện này, bèn tìm Lăng Phong hỏi: "Vụ án oan của Lâm gia là thế nào?"
Cả nhà trung lương lại bị gian thần hãm hại, dẫn đến cả tộc bị tru diệt, không một ai sống sót.
Chuyện lớn như vậy, vậy mà không hề truyền đến nước Tề, không những vậy, dường như dân gian Đại Chu cũng ít người biết đến.
Lăng Phong nghe ta hỏi xong, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Chuyện này liên quan rất rộng, thuộc hạ cũng không biết rõ toàn bộ, công chúa có thể đợi điện hạ trở về rồi tự mình hỏi ngài ấy."
"Được thôi."
Ta ở trong phủ chờ Thịnh Quân, mãi mà chàng vẫn chưa về. Những lời đồn đại về chàng và Lâm gia trong kinh thành không những không lắng xuống mà còn trở nên nghiêm trọng hơn. Lúc đó, cuối cùng cũng có tin tức từ vùng duyên hải phía nam truyền đến.
Họ nói, Thịnh Quân giao chiến với một đám hải tặc, trúng nhiều mũi tên, rơi xuống biển.
Thập tử vô sinh.
Tin tức truyền vào phủ, cả sảnh đường chìm trong tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Trong khoảnh khắc ấy, ta lại nghĩ: Đây đã là lần thứ hai ta nghe tin chàng qua đời.
Lần đầu là giả, lần này chắc cũng không thể là thật được, phải không?
Trong lúc tâm trí chập chờn, câu nói trước khi rời đi của Thịnh Quân giữ lại chút lý trí cuối cùng của ta.
Chàng nói: "Ta nhất định sẽ không chết, nếu có tin tức truyền đến cũng tuyệt đối đừng tin."
Ta tin chàng.
Nhưng trước mặt người của cung đến báo tin, ta vẫn khóc đến ruột gan đứt đoạn:
"Điện hạ, điện hạ, chàng mang thiếp đi với! Chàng đã mất rồi, thiếp sống còn có ý nghĩa gì nữa!"
Lão thái giám truyền tin đứng trước mặt ta, khóe miệng giật giật:
"Thất hoàng phi cũng đừng quá đau buồn... Hoàng thượng và Thái tử sẽ an bài ổn thỏa cho ngài."
Thái tử?
Lòng ta lạnh đi, có chút hiểu ra.
Thái tử này, rất có thể là Tam hoàng tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/quan-chua-lau-nuoc-mieng-di/chuong-12.html.]
Sự độc ác tích tụ bao năm trỗi dậy, khiến hắn ta và lão hoàng đế vừa nghe tin Thịnh Quân chết, đã không thể chờ đợi mà hành động.
Nể mặt, hắn ta an ủi ta vài câu rồi rời đi. Sau khi hắn ta đi, ta lập tức lau nước mắt, lệnh cho Lăng Phong: "Ngươi phái người âm thầm ra phủ, nghe ngóng xem, rốt cuộc là tình huống gì."
Lăng Phong lĩnh mệnh rời đi, đến tối mới về bẩm báo:
"Hoàng thượng đã bí mật triệu kiến Hữu tướng và những người khác trong ngự thư phòng, dường như muốn đem vụ án mưu nghịch của Lâm gia đã được minh oan xét lại lần nữa."
Ta cười lạnh một tiếng: "Phúc thẩm gì chứ, chẳng qua là bọn chúng thấy Thịnh Quân c.h.ế.t rồi, nên lại muốn tùy tiện bịa đặt mọi chuyện thôi."
Tuy đến giờ ta vẫn không biết rõ chi tiết vụ án của Lâm gia.
Nhưng từ những phản ứng trước đây của Thịnh Quân, cùng với sự nghi kỵ của lão hoàng đế khi đối diện với hắn, ta cũng đoán được phần nào.
Ta vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một giọng nói quen thuộc, mang theo vài phần yếu ớt: "Công chúa thật sự thông minh."
Ta giật mình quay đầu lại.
Cùng với bóng dáng xuất hiện trước mặt, một mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Ta im lặng một lát, khẽ nói: "Hình như mỗi lần chúng ta gặp nhau, chàng đều mang thương tích."
"Cũng có lúc không bị thương mà."
Hắn khẽ cười, "Sợ ta sao? Ta nên tắm rửa rồi mới đến tìm nàng, chỉ là mới xa nhau vài ngày, trong lòng khó tránh khỏi nhớ nhung, ta đã thúc ngựa chạy nhanh về đây, còn phải tránh tai mắt của người khác, nếu phải đợi thêm chút nữa mới được gặp nàng, ta thật sự..."
Nói đến đây, giọng Thịnh Quân khẽ ngừng lại.
"Trản Trản, cho ta ôm một cái."
Ta nhào vào lòng hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa.
"Biết rõ là giả, nhưng khoảnh khắc đó ta vẫn rất sợ."
Tay ta đặt lên lưng hắn, khẽ run rẩy, "Dù là điên hay c.h.ế.t cũng được, đừng bỏ rơi ta nữa, A Quân."
Đây là lần đầu tiên ta gọi hắn như vậy kể từ ngày chia ly ở Tề Đô.
Thịnh Quân không nói gì, chỉ ôm ta chặt hơn, đến khi vết thương trên cánh tay chàng rách toạc ra, m.á.u tươi thấm đẫm cả áo. Bị ta uy hiếp, chàng mới luyến tiếc buông tay.
"Chỉ đau một chút thôi mà, sao sánh được với việc ôm Trản Trản thêm chút nữa."
Ta vừa giúp chàng bôi thuốc lên mấy vết thương sâu hoắm thấy cả xương, vừa nghiến răng nghiến lợi: "Chàng đúng là đồ điên."
"Vậy sau này ta cố gắng bình thường hơn một chút, được không?"
Giọng Thịnh Quân vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như mọi khi.
Ta nhớ lại những ngày ở Tề Đô, không khỏi thấy mình bị mỡ heo làm mờ mắt, sao có thể nghĩ một người g.i.ế.c người quyết đoán, bị thương chí mạng cũng không thấy đau đớn là một đóa bạch liên yếu đuối đáng thương chứ?
Chỉ là.
Bọn họ cũng khinh thường ta, nói ta là đồ tầm thường.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Tầm thường xứng với đồ điên, quá hợp rồi.