Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Phu Vị Như Thiên - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-09-08 13:15:35
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, tới viện của tổ mẫu.

 

Ngoài phụ mẫu, còn nhiều thích mặt.

 

Vừa thấy trở về, cả nhà liền vây quanh, hỏi han đủ kiểu về tình hình hôm nay.

 

Mẫu : “Đứa cháu nhà Hình bộ thế nào?”

 

Ta lắc đầu: “Con trai cưng của .”

 

Phụ : “Vậy còn con trai Hộ bộ?”

 

Ta lắc đầu: “Bạo lực gia đình.”

 

Tổ mẫu: “Cháu nhà Thừa tướng thì ?”

 

Ta lắc đầu: “Lão dê già.”

 

Cả nhà than trời: “Không ai lọt mắt xanh ?!”

 

Ta lắc đầu: “Có một .”

 

“Ai?!”

 

Mọi xúm , háo hức hỏi.

 

“Cháu trai của Lễ bộ Thượng thư, Tạ Thanh Việt.”

 

Lời dứt, bầu khí vốn đang náo nhiệt liền trầm lắng.

 

Phụ mẫu hiểu, sang đám thích.

 

Mọi , cuối cùng là một biểu tỷ ở xa lí nhí lý do.

 

“Bởi vì… nhà họ là kiểu ba trong một!”

 

3.

 

Ta hồi kinh ba ngày.

 

Ngày thứ nhất, diện thánh.

 

Ngày thứ hai, xem mắt.

 

Ngày thứ ba, cầu hôn.

 

Phụ mẫu Thượng thư Tạ gia và Tạ lão phu nhân đích tới cửa từ sớm, còn dẫn theo sính lễ đầy kín sân, đều sững sờ cả .

 

Giờ ở kinh thành thịnh hành kiểu thành hôn chớp nhoáng ?

 

Bà mai Tạ gia dẫn theo khen ngợi Tạ gia lên tận trời mây.

 

nếu gả qua đó, chẳng khác nào rơi đống phúc lộc.

 

Tạ gia sẽ xem như con gái ruột mà đối đãi.

 

Ta ở nhà , gả qua đó vẫn sống như .

 

Ta kinh ngạc mở to mắt: “Thật ?”

 

“Ở nhà thế nào? Gả qua đó vẫn thế ?”

 

“Ta thật sự thể sống là chính ?”

 

Vừa hào hứng dậy định hỏi rõ thêm, mẫu bịt chặt miệng.

 

Cắn răng ghé sát tai thì thầm: “Truyện tranh.”

 

Thôi , im lặng.

 

Bà mai gật đầu như bổ củi:

 

“Tất nhiên , chúng là trưởng bối cởi mở nhất, tuyệt đối chuyện chèn ép bề !”

 

đầy chân thành.

 

thấy Tạ lão phu nhân mặt cứng đờ, liếc một cái.

 

Sau đó khẽ lắc đầu với , ý tứ rõ.

 

Phụ mẫu hỏi:

 

“Con chắc chắn gả ?”

 

Ta gật đầu.

 

Ta sống là chính !

 

Phụ thở dài:

 

“Con thể chọn nào đáng tin hơn ?”

 

“Nhà đó là ba trong một đấy…”

 

Lời còn dứt, Tạ Thượng thư im lặng nãy giờ liền cắt lời:

 

“Đại tướng quân là sai , nhà họ Tạ chúng gia phong trong sạch, đáng tin?”

 

Phụ chẳng thèm để ý ánh mắt hiệu của , nhíu mày tiếp tục điều kiện gây khó dễ cho Tạ gia, họ lui bước:

 

“Muốn cưới con gái , đời kiếp chỉ một nó!”

 

Tạ Thượng thư gật đầu:

 

“Tất nhiên, cháu trai lão phu là đắn nhất.”

 

“Cũng là chịu thử thách nhất!”

 

Ông tiện tay chỉ một nha lưng :

 

“Nàng , dù cởi sạch mặt cháu trai , nó cũng chẳng thèm liếc !”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

“Không tin, ngươi cho nàng theo của hồi môn Tạ phủ, xem đàn ông nhà lung lay !”

 

Ta đầu nha ông chỉ.

 

Chậc, ông già chỉ ngay cái đứa nhất.

 

Ta thấy sắc mặt Tạ lão phu nhân chuyển từ đỏ sang cam, vàng, xanh, lam, tím… biến đổi liên tục.

 

Phụ cũng manh mối, mặt đen như đáy nồi, hỏi nữa:

 

“Con chắc chắn gả?”

 

Ta gật đầu: “Xin hai thành .”

 

Mẫu hỏi Tạ gia một lượt:

 

“Các chắc chắn cưới?”

 

“Chắc chắn, nhất định, và khẳng định!”

 

Dù cả và Tạ gia đều thái độ rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phu-vi-nhu-thien/chuong-2.html.]

 

phụ mẫu vẫn cho rằng hai đứa còn hiểu rõ , cứ tiếp xúc thêm tính.

 

Tiễn Tạ gia về.

 

nửa ngày yên , thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng đến.

 

Phụ dở dở :

 

“Lời khó khuyên ma xui quỷ khiến.”

 

Mẫu :

 

“Thành xong, chỉ sợ là sẽ chịu khổ thôi!”

 

Câu vấn đề.

 

ai chịu khổ.

 

Chớp mắt đến ngày xuất giá.

 

Vì hồi môn từng trong tiền lệ phủ tướng quân.

 

Khiến cả kinh thành chấn động.

 

Người kéo đến xem, náo nhiệt cả hai mươi dặm đỏ rực.

 

Ta đội khăn hồng, phụ tự tay dắt khỏi cửa lớn.

 

Trước khi lên kiệu, phụ nắm tay , nghiêm túc dặn dò:

 

“Nếu nó , con hãy nhịn chút, nhường nhịn nó, đối xử với nó một chút!”

 

“Nếu thật sự nhịn nổi, thì ngắm mặt nó.”

 

“Nếu vẫn nhịn , thì nhớ đến hồi môn… đó là cả gia sản vét đấy!”

 

“Vì phần hi sinh to lớn của , đừng để nó về tố cáo với !”

 

Lời phụ đầy tình cảm, tay nắm tay cũng dùng hết sức lực.

 

Đau đến mức trong khăn hồng cắn răng nhăn mặt.

 

“Nghe đấy!”

 

Ta định gật đầu.

 

Tạ Thanh Việt vui vẻ và ngây thơ trả lời:

 

“Vâng ạ, nhạc phụ!”

 

Phụ : “……”

 

...

 

4.

 

Đêm tân hôn, quả thật xem là mỹ mãn.

 

Tạ Thanh Việt thì là công tử yếu ớt, ngờ, khi cởi y phục thì vai rộng eo thon, thật sự khiến thể rời mắt.

 

Đêm đó, nến tắt.

 

Hậu quả là sáng hôm , cả hai đều dậy muộn.

 

Lúc dâng cho trưởng bối Tạ gia, còn ngáp dài, mệt mỏi vô cùng.

 

Chỗ chính giữa đại sảnh là Tạ Thượng thư.

 

Phía là phụ Tạ Thanh Việt cùng họ hàng thích.

 

Tạ lão phu nhân và bà mẫu , cùng các nữ quyến, đều quy củ lưng đàn ông nhà .

 

Chiếc ghế duy nhất còn trống trong sảnh, rõ ràng dành cho Tạ Thanh Việt.

 

Gia nhân bưng lên, nha đỡ quỳ gối đệm mềm, cung kính dâng .

 

Không ngờ Tạ Thượng thư bất động như tượng.

 

Là vị công công bên cạnh lên tiếng:

 

“Tạ gia chúng là thế gia trăm năm, tân nương dâng quỳ đủ một canh giờ, run tay, đổ .”

 

“Nếu sẽ xử theo gia pháp!”

 

Ta liếc Tạ Thanh Việt đang cúi gằm một bên, giọng bình tĩnh hỏi:

 

“Sao từng qua quy củ ?”

 

Chưa kịp trả lời, Tạ Thượng thư đập bàn, quát lớn:

 

“Vô lễ! Nam tôn nữ ti, ngươi dám chất vấn?!”

 

“Từ nay về , tất cả theo quy củ Tạ gia!”

 

Ta nhếch môi: “Vậy lời ban đầu để chính , là gạt ?”

 

Công công hừ lạnh:

 

“Ngươi đương nhiên vẫn thể chính cái bản nhát gan, yếu đuối, vô dụng đó mà!”

 

Vừa dứt lời, cả phòng vang.

 

Tạ Thanh Việt kéo tay áo , nhỏ giọng khuyên:

 

“A Trĩ, ngoan ngoãn quỳ đủ một canh giờ, đưa hết hồi môn cho tổ phụ, dập ba tạ là xong.”

 

“Người sẽ giận nữa .”

 

Ta nhịn lườm một cái.

 

Họ ĐM là loại khốn nạn ?!

 

“Ta hỏi nữa, gả Tạ gia, thể sống là chính ?”

 

Tạ Thượng thư gật đầu: “Tất nhiên , Tạ gia chê ngươi là kẻ vô dụng… á!”

 

Ta hất tay hắt chén mặt lão già .

 

Chưa để kịp phản ứng, hắt bộ chén còn mặt từng vị trưởng bối trong phòng.

 

Cuối cùng mỉm hỏi:

 

“Trà dâng xong, còn lễ gặp mặt của các ?”

 

Trong phòng yên tĩnh một lúc, Tạ Thượng thư gào lên:

 

“Loạn loạn ! Truyền gia pháp!”

 

Ta hớn hở chờ đợi.

 

Kết quả chỉ là một cây roi mây.

 

So với chùy sắt đầy gai mà phụ từng đánh , đúng là còn kém xa.

Loading...