Ta còn chưa kịp hưởng trọn niềm vui chiến thắng trở về, hắn đã tự biến mình thành thứ cống rãnh hôi thối kia rồi.
Vừa tung mình xuống ngựa, ta liền giật phắt lấy đứa trẻ trên tay Trần Thế Kiệt, quẳng cho phó tướng, rồi rút ngay trường tiên bên hông, quất cho hắn một trận tơi bời hoa lá.
Mấy ả tiểu thiếp thấy tình hình không ổn, vội vàng líu ríu lùi lại phía sau.
Trần Thế Kiệt bị ta đánh cho khóc cha gọi mẹ, kêu trời không thấu, gọi đất không hay.
Mãi đến khi y phục trên người hắn gần như bị roi của ta xé nát thành từng mảnh, đám gia nhân nhà họ Trần mới dám can ngăn.
Lão gia nhà họ Trần chỉ thẳng vào mặt ta, giận dữ tru tréo:
“Đồ độc phụ. Đồ ác phụ. Nhà họ Trần chúng ta không chứa chấp hạng người như ngươi.”
Trần Thế Kiệt tuy chưa bị đánh đến ngất đi, nhưng cũng cố hùa theo:
“Đúng… đúng thế. Báo quan. Bắt ả lại cho ta.”
Quan phủ quả có được báo, nhưng ta nào có bị bắt.
Ta vừa lập đại công nơi sa trường, lại là nữ tướng quân duy nhất được Hoàng thượng đích thân phong tặng.
Kinh Triệu Doãn cũng đành xử lý qua quýt cho xong chuyện, cốt sao không đắc tội với cả hai nhà.
Cuối cùng, vụ việc được phán quyết là hòa ly.
Nhà họ Trần nhất quyết không chịu, vẫn còn mơ tưởng đến tước vị Tướng quân của ta.
Thế là ta lại cho Trần Thế Kiệt nếm thêm mấy trận đòn roi nữa.
Hắn bị ta đánh cho kinh hồn bạt vía, cuối cùng phải lén lút giấu gia đình, viết giấy hòa ly đưa cho ta.
Cầm tờ giấy hòa ly trong tay, ta thu hồi lại toàn bộ sính lễ, rồi đằng đằng sát khí trở về phủ.
Phụ thân ta, người cùng ta hồi kinh ngày đó, vừa hay tin ta hòa ly đã đùng đùng nổi giận, xông thẳng đến nhà họ Trần đòi lại công đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-nhan-lai-tron-roi/4.html.]
Kết cục là Trần Thế Kiệt lại bị phụ thân ta đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, liệt cả nửa người.
Kể từ đó, Ngô gia và Trần gia chính thức trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Nửa tháng sau, Trần Thế Kiệt tái hôn, cưới cô em họ làm chính thất.
Người nhà hắn thì xì xào sau lưng, nói ta là hạng đàn bà ghen tuông đanh đá, sau này chẳng ma nào dám rước.
Mẫu thân ta nghe vậy tức đến phát khóc, đuổi thẳng ta ra khỏi nhà, gắt gỏng:
“Đi tìm ngay một chàng rể về đây cho ta.
“Không tìm được rể thì cũng phải để lại một đứa cháu ngoại.”
Tìm ư. Bảo ta biết đi đâu mà tìm bây giờ.
Tính cả thời gian đi về, ta ở kinh thành này chưa tròn ba tháng, làm sao mà quen biết được ai cơ chứ.
Hết cách, ta đành ngày ngày lê la trên lầu hai của một trà quán, ngó ra cửa sổ tìm chồng.
Và quả nhiên, ta đã tìm được một đối tượng.
Vị công tử ấy môi hồng răng trắng, dáng vẻ có phần ngây ngô khờ khạo, ngày nào cũng đủng đỉnh dạo qua con phố này một vòng.
Đến ngày thứ ba, ta quyết định bám theo, tận mắt thấy hắn cùng tên tiểu tư bước vào một hiệu sách cũ.
Thì ra là một tên mọt sách.
Nhà ta vốn trọng võ, quanh năm suốt tháng chỉ toàn thấy võ phu cơ bắp, nên ta lại đặc biệt có cảm tình với mấy chàng thư sinh mảnh mai yếu đuối.
Nghĩ là làm, ta lập tức tóm lấy tên tiểu tư của hắn, đánh cho một trận rồi tra hỏi cặn kẽ.
Tên tiểu tư vừa thấy tờ ngân phiếu trong tay ta, hai mắt đã sáng rực lên, đầu lưỡi đảo qua đảo lại theo từng cử động của ta.
Dưới sự "gợi ý" của ta, hắn ngoan ngoãn dụ chủ nhân nhà hắn đến gặp ta.