Còn ở bên phía Đào Yêu thì khác. Cô nhăn mặt , lạnh lùng xung quanh. Giọng khàn giàn già nua :
- Lần bọn họ quá liều lĩnh, nếu còn như
thế thì dẫn tới nữa. Tự bọn họ chơi một .
Đào Yêu thể hiện rõ sự tức giận cho phép ai trái. Tới khi những kẻ đó tỏ rõ sẽ cẩn thận hơn thì cô mới hoà hoãn .
- Trời sắp sáng . Về thôi.
Bọn họ về để lưng là một đống đổ nát hoang tàn. Một toà chung cư mười ba tầng tan hoang, vách tường thường xuân leo kín. Cẩn thận rõ thì sẽ thấy tàn tích của một trận hoả hoạn bởi lớp ố vàng đen xen kẽ.
Tiết học ngày hôm đó tan Liên và Trúc vội tìm những bạn khác. Tìm một góc ít trong quán sữa, cả nhóm xuống trò chuyện về việc xảy tối hôm qua.
Cô gái tóc ngắn nhuộm màu nâu lạnh hút một sữa :
- Tao chọn tham gia live của Đào Yêu . mấy đợt nữa mới tới lượt.
Trúc oà một tiếng:
- Êu đỉnh thế. Chi bao nhiêu đấy ?
Cô bạn nhỏ giọng :
- Ba triệu đấy. Cô bảo mệnh cách bát tự tao . Vừa hợp với những đợt đó. Tính tao mới theo dõi cổ một tháng thôi đó.
Giọng cô đầy sự tự tin khoe khoang. Trúc chọc chọc ly sữa thở dài :
- Tao thì khác, theo hơn một năm . Donate tính cũng kha khá đấy mà mãi vẫn . Vi nó chỉ mới đây thôi đó, đúng là mệnh cách bát tự quyết định tất cả mà.
Cô bạn tên Vi tươi rói :
- Thôi, từ từ mà. Mấy trợ lý đó cũng thêm nào nữa. Còn gặp Đào Yêu luôn kìa.
Liên bất ngờ :
- Thật á, bọn họ việc cho cô mà. Cơ mà mày ?
Vi hấy hất mái tóc vẻ :
- Tao quen một trong đó. Mà cũng , tao chuyển cho cô hai
triệu mới đấy. Đừng nhé, Đào Yêu mà là cả tao và cô nghỉ luôn đấy.
Mọi đều đảm bảo sẽ giữ bí mật tuyệt đối.
Liên sang hỏi Trúc :
- Mà khi nào tao nhóm. Mày với bọn họ ?
Trúc gật đầu :
- Tao , nay mai là họ liên lạc mày thôi.
Liên hí hửng cảm ơn cô bạn. Cả đám vui vẻ những chuyện khác.
Ở một nơi khác trong trường học, ông
Trương kéo tay một trai trẻ rừng cây của toà nhà chức năng.
Xác định ai gần đây ông mới :
- Cậu cái gì mà live săn ma đang rần rần trong đám trẻ nít dạo gần đây ?
Chàng trai tháo cái kính đang đeo xuống bóp nhẹ hai đầu mày đeo lên.
- Không rõ lắm, dạo cháu đang bài luận nghiên cứu. Ở thư viện suốt. Mà ạ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phong-livestream-ac-mong/chap-3.html.]
Ông Trương ngó một nữa cho chắc ăn mới kể cho những gì ông từ đám sinh viên.
- Cơ mà hỏi là bọn nó chối bay chối
biến chịu . Nhà trường chắc chắn là vui . già nhiều mấy cái mạng. Cậu tìm hiểu thử xem thế nào. Để cái bọn trẻ nít động chạm mấy cái là gay go liền.
Người đối diện ông nghiêm túc ông kể những chuyện móc điện thoại từ trong túi . Điện thoại tắt ngúm khởi động mãi lên. Ông cụ thấy thế thì gắt gỏng :
- chứ Phúc, là thanh niên mà sống còn bằng lão già luôn.
Phúc thở dài trấn an ông cụ :
- Ông bình tĩnh , để cháu về sạc máy . Nếu bọn họ cố giấu thì sẽ tìm thấy ở mạng .
Ông Trương im lặng bởi cũng sai.
- Đành , gì với . cứ thấy bất an lắm. Con mắt chột của bắt đầu đau , chả gì ho cả.
Phúc nhăn mày :
- Đã bảo theo cháu về cho cháu thử xem thế nào thì chịu. Để giờ mỗi việc là đau. Mắt c.h.ế.t thì cũng thể thấy gì chứ.
Ông Trương tức giận quát :
- Thằng ranh nhà thì hiểu gì. Haizz, coi như là một bài học . Sau bớt tin . Chữa thì gì .
Hết chương 2.
03.
Phúc về ký túc xá định dò hỏi xem bạn cùng phòng cái chuyện . Ai ngờ ký túc xá bốn thì hai về cái vụ săn ma .
Phúc chờ hai bạn về để hỏi chuyện xem thế nào. Người bạn tham gia với :
- Bọn nó như bỏ bùa , đứa con gái gì đều tin cả. Tiền thêm chủ yếu đốt cái phòng live .
Phúc nhìu mày :
- Có khi nào cô kể chuyện ma lừa đảo ?
Người bạn đó lắc đầu :
- Không . Ban đầu tao cũng nghĩ thế nhưng đó tao là thật. bọn nó như ăn bùa mê thuốc lú sợ là gì nữa . Ma quỷ đó, con mèo con ch.ó gì mà săn. Đứa con gái thì chắc bùa phép gì bảo vệ, chứ bọn nó thì là cái đinh gì. Thế mà tao gì là phản pháo ngay, bảo vệ con đến thế là cùng.
Phúc nửa tin ngửa ngờ hỏi :
- Thế mày tin cô .
Cậu bạn nhếch mép :
- Một rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Hồi nhỏ tao ma dắt ngoài
nghĩa địa, khàn cả cổ. Nên , tao tin cô tìm ma thật. Còn mà như trị ma thì bố đây đếch tin nhé.
Kể chuyện hồi nhỏ mà còn đắc ý vênh váo lắm. Phúc cũng hết nổi bạn , nhưng những lời là đúng. Những thứ vô hình thuộc về một thế giới khác thể nào câu thông với con .
Linh cảm mách bảo với rằng chuyện chỉ là một cô gái vì vật chất mà đ.â.m đầu. nghĩ mãi cũng chân tướng.
Cả hai chờ mãi thấy bạn về nên kiếm gì ăn đợi. Sau khi ăn uống no n
ê , phòng thấy hai bạn đang co cụm máy tính.
Phúc lên tiếng hỏi :
- Hai đứa mày gì đấy ?