Ta nức nở, nắm lấy tay một thẩm thẩm: "Thẩm ơi, cũng mau về nhà xem mất gì ! Tên trộm ghê gớm quá!"
Ta xong, hàng xóm đều nháo nhào cả lên.
Mọi tuy là dân thường, đồ gì đáng giá, nhưng ít nhiều cũng chút gạo tiền, nếu trộm mất thì gay go lắm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thế là ai nấy đều gọi phu quân , xem nhà mất gì .
lúc , chồng mua thức ăn về.
Bà bước nhanh nhẹn, ngân nga câu hát về nhà, liếc thấy cửa nhà đông nghịt , liền tò mò chen .
"Sao thế? Có chuyện gì ? Ôi! Phó Vân, con gì thế?"
Ta thành tiếng, một thẩm thẩm đáp lời bà : "Mẹ thằng Diệu Tổ ơi, nhà bà trộm , cái vòng Phó Vân để trộm mất !"
Mẹ chồng , sắc mặt lập tức đại biến.
"Hả?" Bà hoảng hồn, trán rịn mồ hôi lạnh, vội vàng kéo .
"Phó Vân, con tìm kỹ ? Đi, chúng về nhà tìm xem..."
Ta nhất quyết theo bà , níu chặt lấy tay thẩm thẩm, la: "Con tìm , tìm thế nào cũng thấy, đó là của hồi môn duy nhất để cho con mà, con sống nữa!"
Thẩm thẩm vội ôm lấy : "Vợ Hoàng gia, gở như thế!"
Bà nghĩ ngợi thắc mắc: "Từ trưa đến giờ, vẫn cửa, thấy ai lạ đến, chẳng lẽ, là nhà lấy trộm ?"
Lời , chồng sợ c.h.ế.t khiếp.
Tuy nhiên, bà gần xa đều tiếng hiền thục, hàng xóm nhao nhao lắc đầu tỏ ý thể nào.
Chỉ một thẩm thẩm hàng xóm với Hoàng gia hai mươi năm, phía liếc xéo một cái, bĩu môi : "Chưa chắc ."
Mẹ chồng thấy, gắt lên: "Nhà họ Hà , bà nghi ngờ đấy ?"
Thẩm thẩm lạnh: "Ta là bà , tự vơ thế?"
Thấy sắp cãi , hàng xóm vội vàng can ngăn.
"Thẩm Hà, bà bớt lời !"
"Bà của Diệu Tổ là thế nào, chúng đều cả, bà thể nào cái chuyện trộm đồ cưới của con dâu ."
Mẹ chồng thấy nhiều giúp , cũng bình tĩnh một chút, đến kéo tay : "Vân Nương, về nhà , rơi ở đó mà con quên mất thì ?"
Bà vẫn lừa về.
Trước khi gả Hoàng gia, mang theo ít trang sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/pho-van/chuong-4.html.]
Kết hôn một năm, hiểu mất nhiều.
Lúc đó hỏi con Hoàng Diệu Tổ thấy vòng tay của , còn Hoàng Diệu Tổ mắng, đến đồ của cũng cất giữ cẩn thận, mất nghi ngờ nhà.
Hoàng Diệu Tổ là sách thánh hiền, tin tưởng tuyệt đối, mắng như , thật sự cho rằng là của , dám thêm lời nào nữa.
Bây giờ, chồng dùng chiêu cũ.
Ta sẽ cho bà cơ hội nữa.
Ta vờ như thấy lời bà , la lớn: "Cái đồ trộm cắp đáng c.h.ế.t ngàn đao , sẽ tha cho , báo quan!"
Mẹ chồng , sốt ruột chết.
"Vân Nương, chuyện nhỏ thế , lớn chuyện , về nhà tìm ..."
"Đó là kỷ vật duy nhất để cho đó, nếu tìm , cũng sống nữa! Thẩm ơi, cháu trai thẩm việc ở nha môn ? Thẩm dẫn cháu gặp !"
Thẩm hàng xóm gật đầu: "Báo quan là đúng , kẻ trộm lấy vòng của cháu, chẳng qua cũng vì tiền, tiền thì ắt bán vòng , quan phủ thần thông quảng đại, thứ gì là tìm . mà, bây giờ trời tối, nha môn đóng cửa , chúng sáng mai hẵng ."
Hàng xóm xung quanh đều gật đầu.
Mẹ chồng bên cạnh, gần như sợ vỡ mật.
5
Ta đến nhà thẩm hàng xóm, nhờ cháu trai thẩm giúp đơn kiện, chồng cố gắng thuyết phục bỏ qua.
Ta , úp mặt rống lên: "Mẹ ơi, con với !
Mẹ ơi, con nhất định sẽ tha cho kẻ trộm vòng , để con bắt , nhất định cho kẻ đó tù!"
Mẹ chồng lo lắng đến phát điên.
Bảo bà thừa nhận với là bà trộm vòng, thì chẳng khác nào lột truồng bà ném giữa đường.
nếu thật sự báo quan, quan phủ điều tra là bà trộm vòng của , thì còn tệ hơn nữa.
Có một trộm đồ cưới của con dâu, Hoàng Diệu Tổ sẽ đời chỉ trỏ, đừng quan, e rằng ngay cả tư cách thi cử cũng sẽ tước đoạt, thì tiền đồ của coi như bà hủy hoại .
Mẹ chồng lo đến bạc cả mấy sợi tóc.
Lúc đang lóc ở nhà thẩm hàng xóm, bà lén lút ngoài, muối mặt tìm di mẫu vay hai lạng bạc bù , chạy đến tiệm cầm đồ, định chuộc chiếc vòng về.
Ông chủ tiệm cầm đồ đầu cũng ngẩng, thờ ơ : "Chiếc vòng đó bán ."
Mẹ chồng thất kinh, vội vàng hỏi ông bán cho ai, ông chủ cũng thẳng thắn, thật cho bà .
Bà ôm bạc, chạy tìm mua vòng.