Bọn họ ngày nào cũng treo chữ "thể diện" miệng ? Ta đây là đang gậy ông đập lưng ông.
Mặt chồng lúc đỏ lúc trắng, lúc trắng lúc xanh, trông đặc sắc.
Trong lòng bà tức xé nát miệng , nhưng bề ngoài xuống nước dỗ dành: "Phó Vân, nay khác xưa, giờ nhà khó khăn, đành để con chịu thiệt thòi một chút."
Sợ đồng ý, vẽ bánh vẽ cho : "Con là hiền thục nhất, giúp Diệu Tổ vượt qua khó khăn, nó sẽ ghi nhớ công ơn của con, nó thi đỗ khoa cử, quan lớn, kiếm cho con một cái chức Cáo mệnh phu nhân, vẻ vang bao! Giờ chịu chút khổ, đáng là gì?"
Chịu khổ trong khổ, mới thành khổ mệnh.
Cái phận khổ mệnh ai thích thì cứ , dù cũng .
Ta hít sâu, cố gắng bình tĩnh, tỏ vẻ khó xử: "Mẹ, con chịu khổ, chỉ là, giờ việc nhà việc cửa đều đến tay con lo liệu, con , nhà ai lo?"
"Mẹ lo lo!"
Mẹ chồng thấy xuống giọng, mừng còn kịp, nhất thời để ý cái bẫy giăng sẵn.
Trong lòng mừng nở hoa.
ngoài mặt vẫn do do dự dự: "Vậy, một ngày ba bữa cơm..."
Mẹ chồng sững một chút, nghiến răng: "Mẹ nấu!"
"Quần áo cả nhà..."
"Mẹ giặt!"
"Sân vườn..."
"Mẹ quét!"
Tốt , đây là tự bà đấy nhé.
Nhớ kiếp , ban ngày ngoài bán đậu phụ, tối về nấu cơm cho cả nhà, giặt quần áo cho cả nhà, mệt đến thẳng lưng nổi, chỉ để tranh cái tiếng hiền thục đảm đang, đúng là ngày sướng , tự tìm khổ .
Ta gật đầu, nắm tay chồng: "Được, nhà quán xuyến, con cũng yên tâm ."
Mẹ chồng khó khăn , trong lòng kêu khổ thôi.
Bà mới hưởng phúc một năm, giờ việc, khó chịu chết.
Chỉ là, nghĩ đến việc chịu ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, sắc mặt nhẹ nhõm đôi chút.
Ta lặng lẽ bà .
Kiếm tiền nuôi con các ?
Nằm mơ !
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/pho-van/chuong-3.html.]
Ta hứa với chồng sẽ ngoài bán đậu phụ, nhưng ba ngày trôi qua, vẫn dọn hàng bán.
Mẹ chồng việc quần quật ba ngày, đôi bàn tay vốn trắng trẻo mập mạp trở nên đỏ sưng.
Bà mệt đến nỗi đ.ấ.m lưng thùm thụp, cuối cùng nhịn nữa đến hỏi : "Phó Vân, rốt cuộc bao giờ con mới dọn hàng bán?"
Ta thong thả đáp: "Mẹ, ăn chuyện dễ dàng? Con lâu bán đậu phụ, chuẩn công thức, nhanh ."
Mẹ chồng vui, nhưng dám gì, đành nén giận bỏ .
Hoàng Diệu Tổ từ thư viện về, hỏi tiền bà : "Mẹ, ngày mai con mời thầy ăn cơm , vẫn xoay tiền? Con với ! Nếu đến mai con tiền, thì mất mặt c.h.ế.t , sách cũng khỏi nữa!"
Mẹ chồng sợ đến giậm chân: "Ôi Diệu Tổ, lời giận dỗi như thế, sách chứ? Hoàng gia chỉ con là hy vọng, con sách nữa, mặt tổ tông cũng ngẩng mặt lên !"
Bà hạ giọng dỗ : "Mấy ngày nay Phó Vân đều ở nhà, cơ hội, con đợi một chút, hôm nay, nhất định sẽ xoay tiền cho con."
Ta trốn bức tường một lúc, quyết định cho bà một cơ hội.
Đợi Hoàng Diệu Tổ , liền mở cửa phòng.
"Mẹ, con ngoài mượn mấy thứ đồ dùng để bán hàng."
Mẹ chồng ngoài, mừng kể xiết, vội : "Ừ , con , ở nhà !"
Ta với bà , xách giỏ cửa.
Đi mấy bước, .
Quả nhiên thấy, chồng lén lút lẻn phòng , nhét chiếc vòng để cho trong lòng.
Ta theo bà suốt đường, tận mắt thấy bà tiệm cầm đồ, cầm chiếc vòng của mười lạng bạc, hớn hở về nhà.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta bóng lưng bà , thầm nghĩ.
Mẹ chồng ơi chồng, đồ của , dễ lấy như .
4
Lúc hoàng hôn, chồng phố mua thức ăn.
Hàng xóm láng giềng đều cửa nhà nhặt rau, buôn chuyện trời đất.
Ta từ trong nhà lao , hướng đường bắt đầu lớn.
"Nhà trộm! Vòng của mất !"
Hàng xóm tiếng, vội bỏ dở việc đang , chạy tới hỏi : "Vợ Hoàng gia, chuyện gì thế? Sao thương tâm ?"
Ta thút tha thút thít, như sắp ngất : "Chiếc vòng ngọc để mất , khi ngoài, rõ ràng để ở đầu giường, về thấy nữa!"