“Không chuyện là thích hợp thích hợp, chỉ là thích thích mà thôi.”
"Nhân Nhân, thể đợi em đồng ý cân nhắc tiếp."
"Nhân Nhân, xin về những chuyện xảy trong quá khứ."
"Chuyện đây là sai, sẽ dùng hành động thực tế và đợi đến ngày em đồng ý tha thứ cho ."
Anh là thích thể hiện cảm xúc và hiếm khi bộc lộ cảm xúc khi chuyện. Khoảng thời gian mật nhất giữa chúng là khi gọi là bé yêu, những lúc dỗ ở giường, mới bộc lộ và phần dịu dàng.
Hình như đây là đầu tiên từ “thích”.
"Bé yêu, hãy về nhà với . Chuyện còn chúng sẽ từ từ giải quyết." Phó Trọng Châu nắm tay .
Lúc đó thật sự buông bỏ lý trí và sự tỉnh táo. cuối cùng rút tay .
nghĩ lẽ sẽ bao giờ quên câu ngày xưa của : “ đương nhiên sẽ cưới Hứa Nhân, phù hợp”.
Có lẽ thực sự chút phản nghịch. , ngoan cố chọn cách theo trái tim .
thấy sự thất vọng tràn ngập trong mắt . Phụ nữ sẽ luôn mềm lòng với đàn ông yêu sâu sắc. bây giờ ngoài vai trò là phụ nữ, còn là một mà khi , dường như khoác lên bộ áo giáp vô hình. thậm chí còn nghĩ rằng nếu Phó Trọng Châu dám cướp đứa trẻ từ tay , sẽ đánh c.h.ế.t .
thế.
Sáng sớm hôm Phó Trọng Châu bay về Bắc Kinh, tiễn . Lúc , chạm mặt , cúi đầu hôn như để tạm biệt.
Bốn tháng , sinh con gái ở thị trấn nhỏ .
như , con bé đáng yêu.
Phó Trọng Châu và bố lập tức chạy đến bệnh viện.
Sau khi đầy tháng, Phó Trọng Châu một nữa đề nghị đưa chúng về Bắc Kinh.
thể cảm thấy trái tim đang rung động. cuối cùng vẫn từ chối.
Hai năm tiếp theo, Phó Trọng Châu vất vả, hàng tuần, đều bay từ Bắc Kinh để gặp con gái, nhưng luôn thêm rằng chủ yếu đến gặp .
thể thấy mệt mỏi và hốc hác đến mức nào.
Con gái dần dần lớn lên, sự ngưỡng mộ, gắn bó của con bé với cũng khiến vô cùng áy náy. Mỗi trở về Bắc Kinh, con bé đều to và buồn bã lâu. thể chịu nổi khi thấy con bé buồn như , đối với , con bé là báu vật quý giá nhất của .
Ngoài , thứ đều quan trọng.
Khi con gái đến tuổi mẫu giáo, Phó Trọng Châu bay đến thị trấn nhỏ. Anh ở một tuần, đêm ngày chuẩn bay, ôm lấy vòng eo thon gọn của từ phía , nhẹ nhàng áp mặt lưng : “Nói cho em , con gái nên học trường mẫu giáo nào ở Bắc Kinh?”
Anh chợt : “Nhân Nhân?”
ngước lên , trong mắt chứa một nụ mỉm.
"Phó Trọng Châu, em giận nữa. Từ giờ phút trở , tất cả quá khứ sẽ xóa sạch. trong vòng 5 năm tới, em kết hôn.”
"Tại ? "
“Nếu 5 năm em vẫn yêu thì em sẽ cân nhắc tới việc gả cho .”
“Sợ đổi ý ?”
"Anh thể đổi ý bất cứ lúc nào, em cũng thể rời bất cứ lúc nào."
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
"Đương nhiên là ."
Phó Trọng Châu bất đắc dĩ thở dài: "Nhân Nhân, rõ hơn ai hết rằng em ghi thù và ương ngạnh tới mức nào.”
"Biết là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/pho-tien-sinh-theo-duoi-duoc-vo-chua/chuong-17.html.]
Anh ôm chặt , hôn thật mạnh: “Thu dọn đồ đạc nhanh , đợi thêm một ngày nào nữa.”
khỏi bật , con gái giường cũng ôm mặt khúc khích.
Phó Trọng Châu tới bế con bé lên: “Bé cưng, cùng bố về nhà thôi!”
Con bé hua hua đôi bàn tay mũm mĩm trong vòng tay và mỉm hạnh phúc. ngay đó, Phó Trọng Châu bế con bé khỏi phòng ngủ chính, đưa đến phòng bảo mẫu.
Cô con gái uất ức vài tiếng nhưng nhanh chóng bảo mẫu an ủi.
Khi Phó Trọng Châu , bước tới, kiễng chân lên và hôn . Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần tây, tay xuyên qua lớp quần áo mỏng vuốt ve những cơ bắp rắn chắc ở eo và bụng .
"Luyện tập tồi." tiếc lời khen ngợi , dù cũng hơn ba mươi tuổi .
“Trước đây nó chỉ là vật trang trí, nhưng hôm nay nó ích…”
Phó Trọng Châu đảo khách thành chủ hôn càng say đắm,, đó ôm bệ cửa sổ: “Nhân Nhân, ngờ em ác như .”
Giọng của chút uất ức.
Qua ánh trăng, nét mặt , giống con gái , khiến khỏi mềm lòng hơn một chút.
"Vậy tối nay... việc ."
“Đừng hòng cầu xin .”
"Được."
"Tối nay, lời mới tính."
"Được."
khỏi mỉm vuốt ve đôi mày trai của : “ ngày mai dậy sớm, đừng quá…”
"Hứa Nhân, con gái bây giờ hơn hai tuổi , em bảo quá kiểu gì?"
Không hiểu cảm thấy chút áy náy, trốn tránh ánh mắt .
“Em, em vẫn lấy vóc dáng của nên mới từ chối …”
“Em nghĩ quan tâm đến chuyện ?” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi .
Khoảng thời gian tiếp theo dài đằng đẵng hành hạ , cuối cùng cũng nhận sự nhẫn nhịn và bất bình của Phó Trọng Châu trong hai năm qua.
"Cũng sợ đàn ông của em em lỡ phế mất..."
Giọng tức giận và bất lực nhưng cũng tràn ngập sự thỏa mãn, xong cắn một cái thật mạnh, nhưng khi cắn cúi đầu hôn nhẹ dấu răng.
"Hứa Nhân, em lúc em thai liền bỏ chạy, chỉ bóp c.h.ế.t em..."
Anh ôm thật chặt, cũng ôm thật chặt: “Được , là của em.”
"Đương nhiên là của em, em dám thử chạy nữa xem!"
“Không dám nữa, em hứa, Phó Trọng Châu, em thề, ?”
Người rằng đàn ông sẵn lòng dỗ dành phụ nữ giường, nhưng thực tế, phụ nữ cũng như ?
Lúc hai chúng vô cùng hạnh phúc.
Vậy tương lai sẽ xảy điều gì?
Ai quan tâm, cứ giao nó cho những năm dài .
[Hết.]