Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:44:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đỗ Mặc sững .

Tuy sống chung với Phùng Dị hài hòa, nhưng... cũng đến mức hai cùng ngắm chứ?

Phùng mở lời, Đỗ Mặc chỉ thể theo.

Cậu khập khiễng về phòng đồ, xe lăn và nạng đều “mất việc” – cảm thấy mấy thứ đó quá khoa trương, cổ chân cũng hết sưng , cần đến nữa.

Tháp Thiên Thịnh sâu trong cung điện cũ.

Chiếc xe đen của Phùng Dị chặn ở cổng lớn, yêu cầu xuất trình giấy thông hành.

Phùng Dị hạ kính xe, lộ gương mặt chẳng khác gì nguyên soái Phùng năm xưa – lính gác lập tức cho qua, kiểm tra gì thêm.

Càng sâu trong, đường càng thông thoáng — xe đến nơi, chướng ngại vật dọn sạch.

Đỗ Mặc thầm nghĩ:

là cái đám đặc quyền c.h.ế.t tiệt.

Xe dừng chân tháp.

Trước mắt là tòa tháp nguy nga tráng lệ, chẳng chút nào giống nơi bỏ hoang mười năm.

“Có bảo trì định kỳ.”

Phùng Dị giải thích.

Đỗ Mặc hỏi:

“Ngài... thường đến đây ạ?”

Nghe câu hỏi, vị Alpha lạnh lùng ít lời thoáng nở một nụ :

“Hồi nhỏ đến. Dùng thiết mô phỏng chiến tranh tinh hệ ở đây để chơi.”

Đỗ Mặc: “......"

Không hổ là thế gia đế quốc cũ.

Nguyên soái tương lai huấn luyện từ khi còn là một đứa trẻ.

Điểm đến ở đỉnh tháp phía Tây của cung điện Thiên Thịnh.

Sau khi thang máy lên tầng cao nhất, còn leo một đoạn cầu thang xoắn dài.

Sau khi nhận thấy Đỗ Mặc vẫn bình thường, Phùng Dị tự nhiên ẵm lên.

Chính thái độ quá mức tự nhiên khiến Đỗ Mặc hổ - như thể chính đang quá nhạy cảm.

Đài thiên văn bên trong phong cách trang trí mộc mạc hơn hẳn phần ngoài điện.

Mái vòm chậm rãi xoay chuyển bản đồ , những tọa độ tinh hệ màu lam lơ lửng trong gian càng khiến nơi thêm phần thần bí.

Sau khi điều chỉnh thiết , Đỗ Mặc một nữa chìm mê đắm với vũ trụ xa xôi.

May mắn cho , tối nay trời quang mây — thích hợp để ngắm .

Phùng Dị bận rộn ở bàn điều khiển một lúc, thì thấy Đỗ Mặc vẫn yên, chăm chú lên bầu trời.

Anh hỏi:

“Vì thích ngắm ?”

Đỗ Mặc thuận miệng đáp:

“Vì... .”

Phùng Dị: “Thật ?”

Dù thiết ở đài thiên văn hiện đại, thể thấy những ngôi cách hàng năm ánh sáng, nhưng thực chất cũng chỉ là những điểm sáng lớn hơn mắt thường một chút. Thời tiết thì thể thấy thêm vài cụm tinh vân xám xịt.

Đẹp chỗ nào?

Đỗ Mặc:

“Nó thật mà.”

Câu hỏi của Phùng Dị khiến đột nhiên còn tâm trạng ngắm nữa.

Cảm xúc nản lòng dâng lên, như thể ai đó đổ một chậu nước lạnh tim.

thích ngắm ?

Cậu thật sự thích.

Chỉ là hy vọng thể tìm thấy tung tích của Lam Tinh giữa ngân hà mênh m.ô.n.g mà thôi.

điều đó... thể giải thích với Phùng Dị.

Phùng Dị nhạy bén nhận cảm xúc của Beta mặt đang đổi, nhưng rõ nguyên nhân.

Quan sát một lúc, chợt nhớ điều gì, chần chừ đặt tay lên vai Đỗ Mặc:

“Mọi thứ cũng sẽ thôi.”

Đỗ Mặc cúi đầu bàn tay to đang đặt vai .

Đôi tay sức mạnh khủng khiếp – chỉ cần dùng một chút lực là thể bóp nát vai .

Trong nguyên tác, Phùng Dị từng dùng đôi tay để xử lý vài BO lời...

Cậu kìm mà run nhẹ, cúi đầu đáp:

“Ừm... sẽ thôi.”

Ngài sẽ .

Ngài là nam chính của nguyên tác.

Còn ... chẳng thấy gì ở phía .

chỉ là một pháo hôi quan trọng, sống đến cuối truyện còn chắc.

... về nhà.

Mặt sàn lát gạch men bóng loáng phản chiếu bầu trời đầy ngôi thật, ngôi mô phỏng từ các đài thiên văn.

Thực và ảo giao hòa, ánh sáng đan xen, khiến đầu Đỗ Mặc đau như nổ tung.

C.h.ế.t tiệt!

chỉ mới nghĩ đến chuyện về nhà thôi mà!

Sao phạt đau đầu!

về !

Chỉ nghĩ thôi cũng ?!

Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt!

Đỗ Mặc đau đến mức mắt hoa bay, rõ đường phía , loạng choạng bước .

Phùng Dị vội kéo , thuận thế đỡ để Đỗ Mặc dựa :

“Sao ?”

Đỗ Mặc hít sâu một , trong lòng lặp :

về nhà.

đây, tùy tùng của Phùng Dị cả đời.

“Không .”

Cậu đáp,

“Chỉ choáng, vững.”

Phùng Dị rõ ràng tin, nắm chặt cổ tay Đỗ Mặc – biểu cảm như :

Nếu thật, sẽ buông tay.

Bị Alpha giữ chặt thật sự đáng sợ.

Đỗ Mặc thử giãy giụa một chút, nhưng Phùng Dị chẳng hề suy chuyển. Cậu dám thách thức đôi bàn tay của Phùng Dị, cũng thể dối mặt , đành thành thật:

... đau đầu.”

Sợ Phùng Dị tin, Đỗ Mặc bổ sung:

“Chân cũng đau, nên vững.”

Phùng Dị xong, ánh mắt lập tức chuyển xuống cổ chân Đỗ Mặc, sắc mặt tối .

Từ khi đại học, Đỗ Mặc luôn giữ cách với – đặc biệt câu nệ, một tiếng “Phùng sai lệch.

Trước mặt ngoài thì gọi cũng , nhưng ngay cả khi ai, vẫn giữ nguyên cách xưng hô đó. Phùng Dị từng vài sửa, nhưng Đỗ Mặc hoặc là tránh mặt, hoặc cúi đầu gì.

Thật sự đáng thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-17.html.]

“Cậu... chuyện thì cứ với .”

Phùng Dị cố gắng kiềm chế, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy Đỗ Mặc, giọng cũng cố hạ thấp để dọa .

Beta nhỏ gầy trong lòng đang run rẩy. “ vẫn luôn ở đây.”

Phùng Dị vẫn nhớ rõ, hồi mới đại học, Đỗ Mặc vốn luôn trầm lặng — tin nhắn.

điên cuồng gửi cho

Khi đó Phùng Dị nhập học, theo lệ thường vũ trụ huấn luyện thích nghi, bộ phong bế.

Dù mang danh là thiếu gia nhà họ Phùng, cũng thể mang theo điện thoại.

Ra khỏi phi thuyền, mới phát hiện Đỗ Mặc gửi tin nhắn suốt hơn hai tháng.

Hai tin cuối cùng, gửi sáng sớm hôm đó:

[Cậu thấy tin nhắn gửi ?]

[Cậu còn nhớ ?]

Lúc , bước khỏi khoang phi hành, Phùng Dị lật xem lịch sử tin nhắn, lòng bàn tay lạnh toát.

Chỉ còn một ý niệm trong đầu: Không về trung tâm chỉ huy nữa.

Mở phi thuyền, bay thẳng đến ký túc xá của Đỗ Mặc, kéo hỏi cho rõ ràng — rốt cuộc xảy chuyện gì.

nhớ . Đừng sợ.”

Phùng Dị cố kiềm chế ý định ôm chặt Đỗ Mặc, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng :

“Đỗ Mặc, ở đây.”

Không nghĩ đến chuyện về nhà nữa, đầu Đỗ Mặc cũng đau nữa.

Cậu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.

khi nhận đang gọn trong lòng Phùng Dị, lập tức ngơ ngác.

Khoan ...

Vừa xảy chuyện gì ?

Mải lo đau đầu và “tự thôi miên”, rõ Phùng Dị gì.

Tư thế rõ ràng .

Đỗ Mặc vội đẩy Phùng Dị , ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự lúng túng, nhỏ giọng : “Thật sự đau nữa.”

Phùng Dị , chút bất đắc dĩ.

Ánh mắt , Đỗ Mặc hiểu nổi.

May mà chuông đồng của cung Thiên Thịnh vang lên đúng giờ, Đỗ Mặc nhân cơ hội : “Muộn ... về ?”

Phùng Dị gật đầu, tiến gần.

Đỗ Mặc nghĩ — chắc chắn Phùng Dị ẵm xuống tháp.

Tuy cảm thấy ngượng, nhưng thừa nhận: cái cầu thang xoắn hẹp đúng là dành cho què.

Sắp đến cửa lớn, điện thoại Đỗ Mặc rung hai . Vì đang Phùng Dị ôm, tiện lấy , đành chờ đến khi xe mới xem.

Là tin nhắn từ nhóm chuyên ngành – thời khóa biểu học kỳ mới cập nhật.

Phùng Dị hỏi:

“Lịch học dày ?”

Quay đầu , thấy Beta mặt than đang xị mặt như sắp .

Khóe môi Phùng Dị khẽ cong lên một chút.

“Không nhiều lắm.”

Đỗ Mặc thở dài. “ tiết sáng.”

Phùng Dị gật đầu: “Mấy giờ? đưa .”

Nghe , Đỗ Mặc cảm thấy Phùng Dị thật sự chu đáo —

Với một Alpha giáo d.ụ.c theo chủ nghĩa quân quyền từ nhỏ, câu là cực kỳ săn sóc .

nếu thật sự để Phùng thiếu gia lái chiếc Jeep đen đưa học...

Nghĩ cũng thấy .

Hiện tại Phùng Dị bạn lữ, đưa một Beta học thì . vài ngày nữa, khi Sầm Tư, Bạch Ý và các Omega bắt đầu tiếp xúc với ...

Cậu – một Beta — sẽ trở nên dư thừa thật sự.

Vì thế, Đỗ Mặc từ chối:

“Không cần ạ, chân gần như khỏi , về ký túc xá ở là .”

Phùng Dị hiểu rõ tâm tư của Đỗ Mặc.

Anh chỉ nghĩ: ở chung một thời gian , sẽ thả lỏng hơn chút nên chủ động đề nghị đưa học, ngờ Đỗ Mặc vẫn cẩn thận như .

Anh chỉ “ừ” một tiếng, gì thêm.

Trong xe rơi im lặng.

Một lúc , Đỗ Mặc kìm liếc sang Phùng Dị.

Mình từ chối thẳng quá... Phùng Dị thấy mất mặt nhỉ?

, thời gian sống chung qua vui vẻ.

Khác với những Alpha khác, Phùng Dị thật sự tôn trọng ý kiến của Beta.

Đỗ Mặc cố gắng tìm đề tài: “Bên ngài lịch học nhiều lắm ?”

Vừa hỏi xong, thở dài trong lòng.

Sống chung vui quá, khiến hai giống như bạn thật sự.

Đến mức gọi nổi ba chữ ‘Phùng ’ nữa.

Gọi thẳng “Phùng Dị”?

Cậu dám thử.

Phùng Dị đáp:

“Không nhiều, huấn luyện thì nhiều hơn.”

"À..."

Sợ câu chuyện rơi im lặng, Đỗ Mặc hỏi: “Mỗi ngày đều huấn luyện ạ?”

Phùng Dị: “Mỗi ngày.”

“Huấn luyện bao lâu ?

Thấy ngài khỏi nhà từ lúc trời còn sáng hẳn..”

“Huấn luyện sáng, trưa, chiều. Giữa chừng thì tiết học.”

lúc gặp đèn đỏ, xe dừng , Phùng Dị sang:

“Rốt cuộc hỏi gì?”

Đỗ Mặc chỉ gì đó để xua tan khí ngượng ngùng.

gần như gì về cuộc sống của Phùng Dị –

Ngoài chuyện tình cảm của Phùng Hải Vương trong nguyên tác, thì những chuyện như học hành, huấn luyện...

Cậu thật sự gì.

Chẳng lẽ hỏi Phùng Dị rằng thấy Sầm Tư xinh hơn Bạch Ý xinh hơn ? Đỗ Mặc mở miệng nổi. Cậu đ.á.n.h giá Omega theo kiểu đó. Thật , thể chuyển sang về tình hình chính trị hiện tại – Phùng Dị hiểu sâu sắc ở mảng , nếu về chủ về cũng lợi cho Đỗ Mặc học, thực tập, phát biểu quan điểm. Phùng thiếu gia tầm cao rộng, chuyện còn hơn Chủ nhiệm Triệu giảng mười buổi. Đỗ Mặc vẫn từ chối đề cập đến lĩnh vực đó.

Cậu tránh ánh mắt của Phùng Dị, lí nhí: “Chỉ là... tiện miệng hỏi thôi.”

Phùng Dị đáp: “Hỏi nữa là chạm thông tin mật đấy.”

???

Cái gì cơ? Chạm thông tin mật á? Đỗ Mặc thề hề ý đó!

Ngẩng đầu Phùng Dị, định giải thích, bất ngờ chạm ánh mắt sâu thẳm của lạnh lẽo như trong ký ức, cũng nghiêm nghị như tưởng tượng.

Ngược ... như một tia dịu dàng.

Trong lòng Đỗ Mặc bỗng dâng lên một cơn hoảng loạn rõ nguyên do.

Đèn đỏ chuyển xanh, Phùng Dị dời mắt, tập trung lái xe.

Ánh mắt Đỗ Mặc vẫn dừng ánh sáng mờ tối, Alpha lạnh lùng như mặt hồ gợn sóng. Đỗ Mặc nguyên tác, rõ: Alpha , trong xương cốt là một kẻ bạo liệt, ham chinh phục đến mức khiến sợ hãi.

 

Loading...