Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:43:51
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đỗ Mặc cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn, nỗ lực sắp xếp ngôn từ:

“Cái .”

Vừa mở miệng, thấy .

Vì từng qua nguyên tác, Đỗ Mặc rõ chiếc vòng kim đen quan trọng thế nào.

hiện tại, chỉ là một Beta bình thường, ngoài Phùng Dị thì chẳng quen Alpha nào thuộc dòng dõi đế quốc.

Làm thể việc ấn ngón tay lên vòng tay đen vài giây là tương đương với việc Phùng Dị mở quyền truy cập cá nhân cho ?

Hơn nữa, quyền truy cập còn thể tùy chỉnh.

Với một cao ngạo và lạnh lùng như Phùng Hải Vương, thể cấp quyền cho một Beta gần như năng lực chiến đấu?

Cùng lắm, dấu vân tay của chỉ đủ để mở cửa nhà .

Chắc là Phùng Dị thấy mở cửa phiền quá, nên tiện tay nhập vân tay cho dễ.

Đỗ Mặc khỏi bội phục sự linh hoạt của chính , liền sửa lời:

“Vậy tức là... cần gác cổng nữa?”

Phùng Dị đáp:

“Khi nào học?”

Lịch học của học viện thương mại vẫn , Đỗ Mặc trả lời:

“Chắc cuối tuần mới .”

“Ban ngày huấn luyện. Nếu đến trường, báo với , sáng đưa .”

Dừng một chút, Phùng Dị thêm:

“Đàn của , tên là Phương Vũ ? Nhà ở gần đây, tìm cũng .”

?!!

Đàn Phương Vũ... ở gần đây?!

Đỗ Mặc kinh ngạc.

Phùng Dị gật đầu, mở tủ lạnh lấy một lọ chất lỏng màu sắc kỳ quái, vặn nắp:

“Nhà là chi cũ của Thiên Thịnh, thuộc hệ quan văn. Mỗi đời đều vài Beta hoặc Omega.”

Đỗ Mặc tưởng Phùng Dị định uống, còn tỏ vẻ đồng cảm. Ai ngờ giây tiếp theo, Phùng Dị đưa cái lọ chẳng giống đồ uống bình thường đó cho ...

......?

Rõ ràng là đồ tự chế! Ai bên trong là gì!

Chuyện bát quái để , mạng sống vẫn là quan trọng hơn. Đỗ Mặc miễn cưỡng giữ vẻ mặt “Cảm ơn Phùng chăm sóc đàn em”, hỏi:

“Cái ... là gì ạ?”

Phùng Dị:

“Dịch dinh dưỡng, thúc đẩy phát triển xương."

Nhớ cảnh hổ ở phòng y tế, ai cũng thích vận động, xương cốt ...

Đỗ Mặc nhiều, gật đại:

“Vâng, cảm ơn Phùng ! sẽ uống .”

Sau đó... đổ .

Thành phần rõ ràng, Đỗ Mặc tuyệt đối uống.

thừa nhận, nhưng thể đúng là yếu.

Có thể do linh hồn mới cơ thể bài xích?

Cậu đủ loại dị ứng kỳ quái: phấn hoa, sữa, cà phê, cá sông, lông dê...

Trước khi nhập học, kiểm tra sức khỏe.

Người kiểm tra dị ứng thì trống trơn, còn thì in hai trang giấy.

Y tá còn kinh ngạc lặp lặp đ.á.n.h giá, chắc từng gặp Beta nào như .

Phùng Dị Đỗ Mặc.

Là học giả cấp mười, chỉ một ánh mắt của Phùng Dị cũng đủ để Đỗ Mặc hiểu ý.

Cậu ngoan ngoãn xuống sofa, :

nhất định sẽ uống.”

Không trong lòng Phùng Dị, còn giữ chút danh dự nào ...

Lần cũng cảm ơn vì t.h.u.ố.c mỡ, ...

Phùng Dị gọi mang hai phần cơm tới.

Ăn xong, Đỗ Mặc hiểu chuyện, đưa tay thu dọn chén đũa.

“Để đó.”

Nghe giọng Phùng Dị, Đỗ Mặc giật , suýt đổ bộ đồ ăn trong tay.

Trên chén đĩa còn khắc hoa văn Thiên Thịnh đồ xa xỉ.

Ngẩng đầu, thấy Phùng Dị vẻ tức giận.

Đỗ Mặc thầm nghĩ: Có cần thế ? chỉ rửa chén thôi mà, ngài giận cái gì?

Không rõ lý do, vẫn cẩn thận đặt mâm về chỗ cũ, sofa.

, hai ăn cơm... sofa.

Thật Phùng Dị hỏi ý kiến: ăn ở phòng khách phòng ăn đều .

tư thế của , vẻ định bế sang phòng ăn.

Không nghĩ nhiều, Đỗ Mặc luôn:

“Ăn ở sofa cũng .”

Thế là Phùng Dị – cao to, khí chất Alpha – bàn thấp bé, ăn xong bữa tối.

Nghĩ , chắc Phùng thiếu gia từng hành vi nào... kém ưu nhã như .

Đỗ Mặc cũng ngại.

Cậu là tùy tùng, còn ở nhờ, trong mắt chừng mực.

Chủ nhân đãi khách là đạo, pháo hôi tùy tùng giúp lão đại việc là thất trách.

Cậu nghiêm túc chỉ chén đĩa bàn :

“Cái ... cần dọn ?”

Phùng Dị nhíu mày:

“Không cần.”

Sáng hôm , Phùng Dị rời từ sớm.

Đỗ Mặc ngủ ngon, lười biếng thêm một lúc. Giường nhà Phùng Dị thật sự quá cứng, Đỗ Mặc cảm giác như đang một tấm ván gỗ, phía chỉ trải một lớp mỏng như khăn trải giường. Nạng đặt ở đầu giường, dựa tường, còn cuối giường thì một chiếc xe lăn – tất cả đều do Phùng Dị chuẩn .

Đỗ Mặc nhớ mang máng rằng sáng sớm Phùng Dị phòng một , lúc đó trời còn sáng, mơ mơ màng màng, mắt mở nổi, chỉ lẩm bẩm vài câu, nhớ gì.

Chống cằm suy nghĩ, Đỗ Mặc cảm thấy:

Xe lăn thì khoa trương , vẫn còn mà.

Một giờ , Đỗ Mặc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-16.html.]

Thật là tiện.

Nhà Phùng Dị gần như đồ trang trí dư thừa.

Ngồi xe lăn công nghệ cao, Đỗ Mặc di chuyển trong nhà cực kỳ trơn tru.

, vẫn tự giác thu hẹp phạm vi hoạt động: chỉ quanh quẩn ở phòng vệ sinh, bếp, phòng khách và phòng dành cho khách. Những nơi khác như phòng ngủ chính thư phòng, dù Phùng Dị đóng cửa, Đỗ Mặc cũng dám .

Nhà Phùng Dị camera, kết nối với chiếc vòng kim đen của .

Đỗ Mặc Phùng Dị với gương mặt lạnh như băng hỏi:

“Cậu phòng gì?”

Máy tính thì để ở trường, còn TV thì Đỗ Mặc thích xem - hiểu nổi nội dung truyền hình, cũng thể tiếp thu mấy “ hình thù kỳ quái từ tinh cầu khác xuất hiện trong các chương trình.

Buổi chiều, Chu Nhất gửi tin nhắn trong nhóm năm do Phương Vũ lập ban đầu:

[@Đỗ Mặc, cổ chân ?]

Đỗ Mặc lạnh:

Alpha đối Beta nịnh nọt, chẳng qua là mục đích.

Cậu vẫn lịch sự trả lời:

[Đỡ hơn nhiều , cảm ơn đàn quan tâm]

Sau đó, Đỗ Mặc nhớ đến Phùng Dị đang huấn luyện, khỏi cảm khái: Cùng là Alpha, một học nghệ thuật, ngày ngày trốn học bar hưởng thụ, một ở quân khu, chịu đựng huấn luyện khắc nghiệt từ sáng sớm đến tối muộn. Sự khác biệt giữa AA đúng là quá lớn.

Nghĩ đến việc đang ở nhờ, Đỗ Mặc giả vờ quan tâm, gửi tin nhắn cho Phùng Dị:

[Hôm nay huấn luyện chắc vất vả lắm nhỉ]

Một lúc , Phùng Dị mới trả lời:

[Cũng . Cậu rảnh quá ?]

Đỗ Mặc gần như thể tưởng tượng vẻ mặt của Phùng Dị khi câu đó, vội vàng đáp:

[Không , chỉ tiện hỏi thôi]

Phùng Dị:

[Tối ăn gì?]

Nhân vật phụ thì quyền gọi món.

Đỗ Mặc trả lời:

[Em kén ăn]

Phùng Dị:

[Ừ]

Sống chung với một Alpha đẳng cấp cao là giấc mơ của ít Omega.

đang trải qua tất cả những điều đó, Đỗ Mặc cực kỳ căng thẳng, luôn sợ Phùng Dị tin tức tố định sẽ gì đó bất ngờ.

May mà Phùng Dị bản gốc trong nguyên tác, cuộc sống chung vẫn khá hài hòa.

Sau một tuần trẹo chân, lá gan của Đỗ Mặc cũng lớn hơn - dám ngẩng đầu chuyện mặt Phùng Dị. Cậu phát hiện: Tảng băng Phùng lúc nào cũng cau , quan sát những đổi nhỏ trong biểu cảm của còn thú vị.

Phùng Dị thích sách trong gian yên tĩnh. Nếu ngày huấn luyện, sẽ ở ban công, uống cà phê sách, đồng thời mở tin tức sáng sớm của Đông Thành.

Anh giống như đại dương gió – bình tĩnh, nhưng sâu lường .

Phùng Dị cũng tự giác, đúng giờ phòng tập thể thao để “tự ngược”.

Trong phòng còn một thiết mô phỏng phi hành, mỗi ngày đều kiên trì ít nhất 30 phút. Dưới lời mời đầy “đe dọa và dụ dỗ” của Phùng Dị, Đỗ Mặc thử một đến một phút, suýt nữa thì ngất.

Nằm nghỉ trong đó nửa ngày, cuối cùng vẫn là Phùng Dị đưa tay kéo .

Lúc , giọng trầm thấp của Phùng Dị vang bên tai: “Huấn luyện mô phỏng phi hành, mệt ?”

Đỗ Mặc nên lời, chỉ giơ kính lên xua tay:

“Mệt, mệt quá .”

Cậu cảm thấy Phùng Dị đang trả thù.

Từ đó về , Đỗ Mặc thề sẽ bao giờ hỏi mấy câu như:

‘Huấn luyện phi hành mệt ?

‘Kiểm tra tin tức tố đau lắm nhỉ?...

Không bao giờ hỏi nữa!

Giữa chừng, Đỗ Mặc còn cùng Phùng Dị siêu thị. Hôm đó đèn phòng khách đột nhiên hỏng, Phùng Dị cho rằng mạch điện vấn đề, còn Đỗ Mặc thì nghĩ đơn giản là bóng đèn cháy.

Nếu trong đầu luôn giữ vững niềm tin “Phùng Dị là nam chính, là đại ca”, chắc bật dậy mắng: “Hỏng cái bóng đèn thôi mà, sửa mạch điện cái gì, thần kinh !”

Đỗ Mặc xe lăn phía , Phùng Dị đẩy xe mua sắm phía .

Dạo một vòng, tìm bóng đèn, nhưng xe mua sắm thì đầy ắp.

Tại quầy tự thanh toán, túi đồ ăn đầy ắp, Đỗ Mặc ngẩng đầu hỏi:

“Bóng đèn ?”

Phùng Dị:

“Đèn là hàng đặt riêng, mua .”

Đỗ Mặc:

“Vậy còn đến siêu thị..”

Phùng Dị chỉ túi đồ:

“Chu Nhất Phương Vũ , ăn mấy món , thích ăn cơm dinh dưỡng của Thiên Nguyên."

Thiên Nguyên chính là nhà hàng xa hoa mà Phùng Dị từng đưa Đỗ Mặc đến.

Cậu tra thử, ông chủ họ Thịnh – chính là dòng họ Thịnh của Thiên Thịnh ngày xưa, tộc Alpha quý tộc nhất đế quốc.

Đỗ Mặc đỏ mặt:

chỉ tiện miệng thôi.”

Chỉ là lúc rảnh rỗi với Phương Vũ một câu, Phương Vũ và Chu Nhất kể với Phùng Dị gì!

“Ừ” Phùng Dị đáp,

tiện tay mua.”

Đỗ Mặc:

Đèn phòng khách vẫn sửa xong.

Phùng Dị hàng đặt riêng, cuối tuần mới giao. Với thì ảnh hưởng gì – Alpha đẳng cấp cao vốn khả năng trong đêm.

Chỉ khổ cho Đỗ Mặc, vốn cận thị, giờ càng rõ.

Hôm nay là thứ sáu, huấn luyện quân khu kết thúc sớm hơn thường lệ. khi Phùng Dị về đến nhà, trời tối đen. Đông Thành là — trời sáng muộn, tối sớm. Phùng Dị về nhà, thấy Đỗ Mặc đang nghịch kính thiên văn ngoài ban công – thiết mới mang về từ đài quan trắc đế quốc hai ngày .

Sau khi đế quốc tan rã, đài quan trắc phong tỏa. Ngoài vài thiết lớn giữ để nghiên cứu, phần còn đều đưa viện bảo tàng Thiên Thịnh.

đài quan trắc đỉnh tháp, khai thác điểm tham quan, vẫn yên tĩnh ở một góc – để Phùng Dị cơ hội tiếp cận.

Từ khi Phùng Dị chỉ cách dùng, Đỗ Mặc bắt đầu mê mẩn ngắm mỗi đêm.

Phùng Dị chỉ cho rằng hứng thú với vũ trụ - hồi cấp ba, Đỗ Mặc thích xem bản đồ – nên hỏi nhiều.

Trong bóng đêm, Phùng Dị lặng lẽ bên cửa kính, im lìm quan sát Đỗ Mặc đang chăm chú ngắm bầu trời. Đến giờ nhắc nghỉ ngơi, nhưng vẫn lên tiếng. Ánh mắt Đỗ Mặc dán chặt những vì xa xăm, vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến nỡ quấy rầy.

Trong mắt Phùng Dị thoáng hiện một nụ nhẹ, tháo găng tay xuống, bước đến bên cạnh , giọng trầm thấp vang lên:

“Thay đồ , đến tháp Thiên Thịnh ngắm .”

 

Loading...