Tựa như linh cảm, Lư Uyển Hiền bước cửa đầu, mắt thẳng về gốc hoè già nơi đầu ngõ.
Quả nhiên, một bàn tay trắng mảnh từ cây vươn , trong tay nắm một chiếc trâm gỗ khắc mây lành, giống hệt cây trâm khi xưa các tỷ chọn cho Đại tỷ.
Chiếc trâm , mang theo ước vọng: Chúc tỷ tỷ cát tường như ý.
Trái tim đập rộn ràng, Lư Uyển Hiền xông đến cây, trông thấy khuôn mặt quen thuộc liền bật thốt:
"Uyển Anh? Uyển Anh! Uyển Anh trở về "
Nàng báo cho phụ mẫu, rằng Tứ trở về, nhưng đôi tay lạnh như băng bịt lấy miệng.
Nàng thấy tứ của lắc đầu trong vô vọng:
"Tam tỷ, đừng báo với phụ mẫu. Giờ thế , chi bằng để họ nghĩ rằng chết."
Chưa kịp , lệ rơi.
Phan Thuận Nhi bịa một câu chuyện mỹ: nàng khi bắt, thành sinh một hài tử, hài tử trói buộc, sớm còn lòng trở về.
Phan Thuận Nhi ôm chầm lấy Tam tỷ của , nước mắt nóng rát lăn dài má, tựa như ngọn lửa của tẩu thuốc ngày , đốt rát cả da thịt:
"Tam tỷ, Tam tỷ! Ta chỉ là… chỉ là nhớ tỷ, nhớ đến ăn ngon ngủ yên, nên mới lặn lội ngàn dặm trở về tỷ một …"
Lư Uyển Hiền cũng ôm lấy gầy guộc, lệ tuôn như suối.
Tỷ tỷ cũng như , Tứ là do nàng một tay nuôi lớn.
Trong lòng nàng, Uyển Anh chẳng khác gì con ruột, há thể thương?
Trong lòng muôn lời , nhưng khó cất thành lời.
Nàng khuyên bỏ hết tất cả trở về nhà, nhưng đành lòng, dẫn cả nhà đến thăm , sợ tổn thương.
Ở cảnh tiến thoái lưỡng nan, chịu đau khổ nhiều nhất… chung quy vẫn là .
Nước mắt chạm khoé miệng, vị mặn hoà vị đắng, Lư Uyển Hiền xưa nay lanh lợi, mà lúc chỉ thốt một câu:
"Uyển Anh… tỷ tỷ với . Không thể cứu , tỷ thật đáng chết…"
Phan Thuận Nhi giậm chân, ôm chặt lấy tỷ tỷ, vội vàng bịt miệng nàng, giọng cuống quýt:
"Muội tỷ là thương Uyển Anh nhất đời! Nếu tỷ, Uyển Anh c.h.ế.t từ lâu ! Tỷ sống, sống thật lâu, sống cho cả phần của Uyển Anh nữa!"
Từ nhỏ nàng là một cô nương hiền lành ôn nhu.
Người đỡ nàng dậy, bước qua từng hiểm cảnh, chính là Tam tỷ. Tam tỷ dạy nàng học cách kiên cường, dạy nàng rằng — thể sợ chết, nhưng càng phép sợ sống.
Dù cho phía là vực sâu vạn trượng, nàng cũng ngẩng đầu mà .
Phan Thuận Nhi sợ nhận , bèn kéo Tam tỷ chỗ vắng .
Lời qua tiếng , chẳng mấy chốc tới ven sông.
Chính là nơi thuở , Phương Phùng Ý vì cứu nàng, đ.â.m đầu bụi rậm, mặt mũi bầm dập đầy máu.
Tam tỷ kể, từ khi gặp Từ Minh Kha, nàng mới nữ tử cũng đường khác để .
Nàng tự báo họ tên, từ việc mài mực hầu bút, dần dần theo sát Từ đại nhân, từng bước một học cách xử lý công vụ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-thuan-nhi/chuong-13.html.]
Tấm áo bào màu xám , tuy chỉ là y phục ty bậc thấp, nhưng Lư Uyển Hiền vẫn mừng rỡ:
“Dẫu cũng là khởi đầu cho một lối mới, còn hơn thuở — đến một lối rẽ cũng chẳng để mà bước theo.”
Phan Thuận Nhi vui mừng tỷ tỷ, liền lấy trâm gỗ, cài mái tóc của Tam tỷ:
“Uyển Anh chúc Tam tỷ vạn sự như ý, tiền đồ rộng mở.”
Giống như đời , tiểu sa di từng ban cho nàng một lời:
“Nếu kiếp tự cứu lấy , thì còn đợi đến kiếp nào nữa? Nguyện mặt thí chủ đường dài rộng mở, thể tự cứu lấy .”
Lư Uyển Hiền, chính là đang tự cứu lấy .
Phan Thuận Nhi mỉm dịu dàng, mà trong mắt Tam tỷ, như kim châm đau thắt.
Dù là lấy chồng sinh con theo đuổi công danh sự nghiệp, con đường nào cũng giá trị riêng, thể so bì hơn kém.
Nếu chọn cuộc sống lo việc bếp núc, buôn bán, lấy chồng sinh con, thì Lư Uyển Hiền cũng sẽ tôn trọng, ép sống giống .
Nàng chỉ đau lòng, đáng chịu cảnh bắt, ép sống cảnh .
Muội đáng tự do chọn lấy thương, lúc nào sinh thì lúc sinh, chẳng rơi tay bọn ác nhân.
Nghĩ đến đây, Lư Uyển Hiền chua xót hỏi:
“Gã đó đối với thế nào? Có bắt cơm nước giặt giũ, sai khiến đủ điều ?”
Phan Thuận Nhi nhớ đến những tháng năm giam trong phủ viên ngoại, lựa lời an ủi Tam tỷ:
“Muội gả cho một viên ngoại giàu , mấy chục nha , chỉ bận bịu chăm hài tử, cần nấu cơm giặt giũ gì cả.”
Nàng gượng , kéo khóe môi, thế nhưng ánh mắt Tam tỷ xuyên qua lớp khăn che mặt, thấy rõ vết sẹo đỏ gương mặt nàng.
Tam tỷ giật , đưa tay giật lấy khăn che mặt.
Vết sẹo như d.a.o khắc lòng nàng, khiến hô hấp cũng rối loạn:
“Uyển Anh, Uyển Anh… mặt …”
Phan Thuận Nhi ngoan ngoãn cúi , nhặt khăn che, cài ngay ngắn.
“Cũng thôi, Tam tỷ. Kiếp nạn của đều vì khuôn mặt mà đến. Giờ hủy dung, cũng xem như tiêu trừ kiếp nạn, từ nay sống yên .”
Nàng dối chỉ là để Tam tỷ bớt thương tâm.
Lư Uyển Hiền hiểu, nước mắt ào ào tuôn xuống:
“Đẹp thì tội gì? Đáng c.h.ế.t là bọn tiểu nhân tham sắc khát dục mới đúng!”
Nghĩ đến chuyện xưa, nàng vội vã nắm lấy vai :
“Kẻ bắt ? Để tỷ đưa tới gặp Từ đại nhân, để tố cáo bọn ác nhân đó! Phải c.h.é.m đầu, c.h.é.m đầu mới hết hận!”
Phan Thuận Nhi bèn kể kết cục của Phùng bà tử, từng lời từng chữ an ủi, dỗ dành mãi, Tam tỷ mới ngưng rơi lệ.
Lư Uyển Hiền vẫn chẳng đành lòng:
“Muội thật sự về nhà ? Dẫu bắt, cũng thể mang hài tử cùng về, tỷ sẽ chuyện với phụ mẫu.”