Tống Diêu thế cũng nổi hứng, lục lọi phụ nàng xem còn món nào dùng .
Tìm một hồi, tìm một chiếc đèn giống y hệt chiếc .
Tống Diêu lớn:
“Một đầu cá trái, một đầu cá , thế thì thành một đôi còn gì!”
Phan Thuận Nhi ngẩn .
Chợt hiểu : đôi lồng đèn cá , hẳn là năm xưa Phùng bà tử cho hai đứa con song sinh của .
Quả thực nhân tâm, nhân tính, thật là điều phức tạp vô ngần.
Năm Phùng bà tử tử hình, tiết đông giá buốt, gió bấc gào rít, lạnh thấu tận tim gan.
Phan Thuận Nhi cuối cùng cũng tích góp đủ lộ phí, quyết ý hồi hương, chỉ âm thầm thăm Tam tỷ một chuyến.
Nàng đối với ngoài chỉ :
“Ta ngoài dạo, trí nhớ khôi phục, nhớ quê quán, nhân hiện đang ở nơi nào.”
Người luyến tiếc nàng nhất chính là Tống Diêu.
Năm bảy lượt dặn dò, nước mắt chan chứa, chỉ sợ nàng dọc đường gặp điều chẳng lành.
Trước khi rời trấn, nàng qua chợ phiên, chỉ thấy Đào Tiểu Cốc vẫn cõng ngoài phơi nắng, mỉm bảo nàng:
“Chỉ mong Thuận Nhi tỷ tỷ sớm ngày nhớ nhân. Có nhà bên cạnh, luôn là điều .”
Phan Thuận Nhi từ trong bọc lấy một khối bánh hoè đường đỏ, trao tận tay Đào Tiểu Mạch đang ngoan ngoãn trong gùi.
Tiểu Mạch lúc tỉnh giấc, ôm lấy chiếc bánh, há miệng cắn một cái thật to. Cái miệng nhỏ xíu lộ mấy chiếc răng sún, răng cũ rụng mà răng mới kịp mọc, trông đến là buồn .
Tiểu Mạch cũng giống như Nguyên Bảo, đều thích đồ ngọt.
Mà tay nghề của Phan Thuận Nhi tinh xảo, hàng xóm xa gần đều tranh đến mua.
Nàng vẫn luôn chừa mỗi loại hai phần, dành cho hai tiểu cô nương bệnh tật .
Trước khi khỏi thành, nàng khẽ vuốt mái tóc mai của Đào Tiểu Cốc.
Gần trong gang tấc, nàng mới nhận : cô bé … lớn lên đôi phần giống Tam tỷ năm xưa.
“Chỉ nguyện trở về, của và Nguyên Bảo nhà Tống tỷ tỷ… đều thể bình an khỏe mạnh.”
Đào Tiểu Cốc bất chợt nắm lấy tay nàng, hỏi:
“Nếu tỷ tìm nhà , chẳng lẽ còn trở trấn Chiết Liễu ?”
Phan Thuận Nhi ngẩng đầu trời.
Trời trong vắt, xanh như dòng sông dài thấy bờ, một gợn mây, lặng yên như tờ.
“Nhà ư? Ta nào còn nhà gì nữa, sinh là để bám rễ ở trấn Chiết Liễu .”
Nói đoạn, nàng thuê xe ngựa rời .
Trên đường chợt nhớ … ở kiếp , nàng cũng từng buột miệng một câu tương tự.
Khi , là để ứng phó trong trấn, nàng khổ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-thuan-nhi/chuong-11.html.]
“Phải … hài tử chính là vướng bận lớn nhất của phụ mẫu. Đây là mệnh của , sinh là để bám rễ ở trấn Chiết Liễu .”
Một câu “bám rễ”, ở kiếp là giãy giụa mong thoát khỏi nơi đây, kiếp là an lòng ở , chẳng còn rời nữa.
Suy cho cùng, thứ trói buộc lòng , xưa là ngoại cảnh, mà nay… chính là lựa chọn của bản .
Sau bảy tám ngày rong ruổi, cuối tháng Chạp, trời còn sáng hẳn, Phan Thuận Nhi đặt chân tới cửa làng.
Nàng cố ý trùm khăn che đầu, chỉ để lộ đôi mắt hạnh tròn trịa.
Mới bước tới đầu làng, bầy trẻ con nghịch pháo va .
Chúng hì hì hỏi: “Tỷ tỷ từ đến thế?”
Nàng đổi giọng theo giọng trấn Chiết Liễu, bịa rằng tới thăm thích xa, gặp biểu tỷ một cái ngay.
Dẫu , nàng vẫn cẩn thận tránh né những nơi thể chạm mặt Phương Phùng Ý.
Nhà họ Phương, bến sông, trường học, còn con đường bán cá và ruộng đậu mầm…
Năm xưa, như chiếc đuôi nhỏ theo nàng khắp hang cùng ngõ hẹp trong thôn.
Trốn cũng chẳng dễ, cuối cùng nàng men theo đường tắt để về nhà.
Nàng trở về sớm hơn hai năm so với kiếp , lúc Đại tỷ hẳn xuất giá, còn Nhị tỷ… chắc vẫn còn ở nhà.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vừa nàng nấp gốc hoè già, thấy nhà treo đèn kết hoa, một hồi náo nhiệt… là đang đưa Nhị tỷ xuất giá!
Phan Thuận Nhi đến gần kỹ, xem rốt cuộc tỷ lấy như thế nào.
Kiếp , nàng còn kịp hỏi những chuyện , kịp mặt Đại tỷ, Nhị tỷ một , phụ mẫu ném xuống sông tế Hà thần.
Khổ nỗi, đường qua đều là bà con thuộc, nàng nào dám mạo hiểm lộ mặt.
Tới lúc trời hửng nắng, tiếng chiêng trống rền vang, đội đón dâu tới.
Tân lang cưỡi ngựa cao to…
Phan Thuận Nhi lập tức nhận phía tân lang chính là Phương Phùng Ý, mặc hỷ phục thêu đôi cá chép đỏ, cưỡi ngựa, theo đoàn đón dâu đến nhà.
Thiếu niên năm … giờ cao lớn cường tráng.
Ánh mắt vẫn như xưa, trong sáng thuần lương, phong tư đoan chính.
Nàng mãi, chẳng thể rời mắt.
Mãi đến khi tân lang dắt Nhị tỷ bước cửa, Phan Thuận Nhi mới bừng tỉnh, vội theo thì nhận , vị tỷ phu chính là Trịnh Thanh Đình — bạn thuở nhỏ của Phương Phùng Ý, nay vinh quy bái tổ, quan tới chức huyện thừa.
Mối hôn sự là nhờ Phương Phùng Ý cùng Tam cô nương nhà họ Lư - Lư Uyển Hiền một tay se duyên, bắc cầu tác hợp.
Từ khi Tứ thất lạc, Lư Uyển Hiền liền trở thành út trong nhà.
Người tuy nhỏ, nhưng lòng mang chí lớn, Đại tỷ yên bề gia thất, nàng chẳng cam lòng để nhị tỷ rơi biển lửa.
Dẫu đều là hiền lành, nhưng so với Tứ , Lư Uyển Hiền mạnh mẽ cứng cỏi hơn nhiều.
Phan Thuận Nhi , ở kiếp , khi nàng bọn buôn bắt , Phương Phùng Ý u uất suốt một thời gian dài.
Chính là Tam tỷ của nàng, gặp mặt liền tặng cho một cái tát vang dội:
“Uyển Anh chỉ là mất tích, chết! Ngươi gan ở nhà chờ chết, chi bằng đem chút gan mà ngoài tìm !”