Phản Diện U Ám Đã Hoàn Lương Rồi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-05-28 04:26:40
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14.
Tôi bị Tống Diễn Xuyên giam lỏng…vì anh ấy nói, nói dối thì phải bị trừng phạt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy trên chiếc giường lớn, mình vẫn mặc bộ đồ ngủ lụa tơ tằm, cả người mỏi nhừ, lưng đau đến mức không thẳng nổi.
Tôi đẩy cửa sổ ra, đập vào mắt là cả khu vườn tràn ngập hoa tulip còn rộng hơn cả khu biệt thự cũ nhà tôi.
Phòng thay đồ bên cạnh, những bộ váy haute couture treo kín tủ, túi Hermès xếp đầy ngăn, như một cửa hàng xa xỉ thu nhỏ.
Phỉ thúy, kim cương, vòng cổ châu báu lấp lánh khiến tôi hoa cả mắt.
Tầng dưới, bếp trưởng đang xử lý nguyên liệu tươi sống vừa được vận chuyển bằng máy bay chuyên dụng đến.
Tôi ngẩn người, không nhịn được mà cảm thán:
“Giới nhà giàu bây giờ… hình phạt cũng tinh tế bi.ến th.ái vậy sao?”
Hệ thống giận tím mặt:
“Cô đang khoe khoang đúng không?! Đồ ch.ết tiệt, cái con nhỏ này, đúng là mạng lớn! Một ngày khổ cũng chưa từng trải qua!”
Tống Diễn Xuyên, vẫn lạnh nhạt chẳng buồn để ý đến tôi. Mỗi ngày về đến biệt thự chỉ làm ba việc:
Ăn cơm, ngủ rồi cùng tôi tiêu hao… vật tư kế hoạch hóa gia đình.
Hôm đó, xong việc, tôi nằm dài trên giường bật chế độ cá ch.ết, đầu óc trống rỗng.
Tống Diễn Xuyên ngồi bên nghịch tóc tôi, lơ đãng lên tiếng:
“Hôm nay tên ‘hôn phu’ của em đến công ty, tôi sai bảo vệ đuổi thẳng cổ. Từ giờ, không một doanh nghiệp nào còn dám hợp tác với bọn họ nữa.”
Tôi sững người một lúc, mãi mới kịp phản ứng lại à, thì ra anh ấy đang nói đến Lý Nghiêm.
Đây là… đòi khen vì đã thay tôi xả giận?
Tôi còn chưa kịp mở miệng, sắc mặt Tống Diễn Xuyên đã lạnh xuống, giọng cũng trở nên âm dương quái khí:
“Sao? Hắn đối xử với em như vậy, mà em còn đau lòng giúp hắn à?”
“Dĩ nhiên là không rồi!”
Tôi vội vàng giải thích:
“Ý em là em đã huỷ hôn rồi. Giờ hắn đâu còn là hôn phu của em nữa.”
Dứt lời, tôi nghiêng người hôn chụt lên má Tống Diễn Xuyên một cái, sau đó không biết xấu hổ mà làm nũng ngọt đến phát ngấy:
“Hắn bắt nạt em, xấu tính cực kỳ! Cảm ơn bảo bối đã đứng ra bênh vực em~”
Tôi nhân cơ hội tỏ tình, đến đoạn cảm xúc dâng trào còn rơm rớm nước mắt:
“Chồng ơi~ Anh tha thứ cho em đi mà… Không có anh, mỗi ngày em thấy tim mình trống rỗng lắm…”
“Không tin thì anh sờ thử đi?”
Tôi nắm tay Tống Diễn Xuyên, kéo về phía ng.ực mình. Tống Diễn Xuyên mặt đỏ bừng bừng, vẫn cứng miệng lầm bầm:
“Đồ lừa đảo… Tôi không tin em nữa đâu.”
15.
Phải công nhận một điều: tiền đúng là dưỡng người thật đấy.
Từ ngày chuyển vào sống trong biệt thự, bệnh lạnh tay lạnh chân mãn tính của tôi tự nhiên khỏi hẳn.
Giờ đi ngủ, chân không còn buốt giá như trước nữa.
Rảnh rỗi thì cưỡi ngựa trên núi sau, câu cá bên hồ, chiều tối lại có một tổng tài giá trị nghìn tỷ ôm tôi ngủ.
Cuộc sống, thật sự quá mức dễ chịu.
Thấy tôi sống kiểu “sâu gạo” mãi, hệ thống bắt đầu sốt ruột:
“Nhiệm vụ thì không thấy tiến triển gì! Cô có thể nghiêm túc một chút không?!”
Tôi ngáp một cái, yếu ớt hỏi lại:
“Nếu thất bại thì có hình phạt gì?”
“Sẽ bị kẹt lại thế giới này mãi mãi!”
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi.
“Thế nếu thành công?”
“Được một triệu, rồi cũng bị kẹt lại thế giới này mãi mãi!”
Tôi: …
Hả? Chính mồm cậu vừa nói cái gì đấy?
“Cô tưởng tôi muốn chắc?”
Hệ thống bất ngờ bùng nổ, rồi ném thẳng vào tôi một tờ giấy.
“Đừng hỏi nữa! Cứ làm theo cái này, tôi cam đoan trong vòng ba mươi ngày sẽ cưa đổ hắn!”
Tôi mở ra xem, là một bản chiến lược cưa đổ crush viết tay chi tiết.
Chữ… nhìn quen mắt ghê.
【Chiêu số 1: Hôn là cách nhanh nhất kéo gần quan hệ.】
【Đề nghị thực hiện mỗi ngày một nụ hôn: hôn chào buổi sáng, hôn tạm biệt, hôn trước bữa ăn, hôn an ủi, hôn ăn mừng, hôn chúc ngủ ngon.】
Tôi trợn mắt.
“Không sợ hôn đến tróc da luôn à?”
【Chiêu số 2: Gọi thân mật sẽ xóa nhòa khoảng cách.】
【Gợi ý thêm vào mỗi câu: bé cưng, cục cưng, bé yêu, anh yêu, ông xã,…】
Tôi nhìn mà không nhịn được đỡ trán:
“Trò hề này là cậu viết hả?”
“Hừ! Cẩu si tình viết đấy!”
Hệ thống hừ một tiếng.
Tôi chợt ngộ ra điều gì, trong lòng khẽ động.
Hôm ấy, Tống Diễn Xuyên như thường lệ chuẩn bị đi làm.
Trước khi ra cửa, tôi bỗng gọi giật lại:
“Chồng ơi, đợi chút~”
Tôi kéo cà vạt, bắt anh ấy cúi người xuống. Khoảng cách giữa cả hai dần rút ngắn, đến mức tôi có thể nghe thấy hơi thở của Tống Diễn Xuyên dần dần thô nặng.
Tống Diễn Xuyên khẽ nhắm mắt rõ ràng là đang chờ tôi hôn.
Ngay lúc môi sắp chạm vào nhau, tôi lại nghiêng đầu né, rồi đẩy anh ấy ra.
Sau đó nghiêm túc vỗ nhẹ lên vai anh ấy:
“Cà vạt lệch rồi. Được rồi đó, đi làm đi\~”
Tống Diễn Xuyên đứng đơ ở cửa, mặt tối sầm lại.
Tôi nhịn cười, hôn gió:
“Chồng cố lên nhé! Em đợi anh ở nhà nha~”
Tống Diễn Xuyên: …
Hệ thống chứng kiến toàn bộ, suýt quỳ xuống bái phục:
“Kí chủ, cô đúng là biết dụ người quá đấy!”
“Nụ hôn hụt này… đủ để hắn nhớ cả ngày mất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phan-dien-u-am-da-hoan-luong-roi/chuong-7.html.]
16.
Chiếc Maybach đen dần khuất xa cuối con đường, nét cười trên mặt tôi cũng theo đó biến mất.
“Anh ấy… từ bao giờ phát hiện ra sự tồn tại của cậu?”
Tống Diễn Xuyên không ch.ết thay nữ chính như kết cục trong tiểu thuyết. Điều đó khiến tôi nhẹ nhõm, từng nghĩ rằng những thay đổi nhỏ của cốt truyện sẽ không dẫn đến hậu quả gì nghiêm trọng.
Nhưng… từ khi xuất hiện bản chiến lược viết tay, tôi mới nhận ra Tống Diễn Xuyên không chỉ cảm nhận được hệ thống, mà dường như còn giao dịch với nó.
Hệ thống im lặng thật lâu, rồi mới nhỏ giọng đáp:
“…Chắc tầm bốn, năm năm trước.”
“Lâu vậy?”
Tôi kinh ngạc.
Hệ thống do dự, rồi dẫn tôi đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang.
Không có cửa sổ. Khi bật đèn lên, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ tại chỗ.
Khắp các bức tường dán kín ảnh của tôi những bức ảnh ở thế giới cũ.
Lúc ăn, lúc uống, lúc ngủ…
Giữa phòng là vài hàng tủ kính, bên trong bày đồ vật cá nhân tôi từng dùng:
ly uống nước, đồ ngủ, kẹp tóc… còn có một chiếc n.ội y ren trắng.
…
Thảo nào tôi cứ mất đồ liên tục mà tra camera chẳng thấy gì thì ra nhà có nội gián.
Hệ thống kể:
Sau khi tôi rời đi, Tống Diễn Xuyên buồn bã đúng hai ngày, rồi… hoàn toàn thay đổi.
Anh ấy đi.ên cuồng học hỏi, liều mạng kiếm tiền, trở nên mạnh mẽ với tốc độ đáng sợ đến mức năng lượng vượt qua cả hai nhân vật chính.
Lúc đầu, hệ thống vẫn tưởng việc phản diện mạnh mẽ sẽ thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính, nên không can thiệp làm gì.
Cho đến khi tình huống… ngày càng lệch hướng.
Tống Diễn Xuyên mãi chẳng thích nữ chính.
Nữ chính bị thương, khóc lóc thế nào, anh ấy cũng không động lòng.
Không có phản diện quấy phá, tình cảm giữa hai nhân vật chính không thể tiến triển.
Hệ thống cùng đồng bọn cuống lên, bắt đầu cố ý "đẩy thuyền":
Bố trí để họ gặp nhau nhiều hơn, lén bỏ thuốc rồi nhốt hai người trong một phòng…
Thậm chí còn cố xóa ký ức về tôi trong đầu Tống Diễn Xuyên.
Nhưng anh ấy quá cố chấp.
Ký ức biến mất, Tống Diễn Xuyên liền lấy d.a.o rạch tay để khắc ghi, m.áu me be bét, đi.ên cuồng đến mức khiến cả hệ thống cũng sợ hãi dừng tay.
Cứ thế, Tống Diễn Xuyên bắt đầu nhận ra có thứ gì đó đang thao túng mình.
Anh ấy âm thầm theo dõi suốt một năm, cuối cùng phát hiện chân tướng.
Rồi… bắt cóc luôn nam nữ chính.
Đổ xăng lên người họ, cầm bật lửa, ánh mắt lạnh lẽo:
“Không ra mặt, đúng không?”
Thế giới suýt chút nữa… sụp đổ.
Từ ngày hôm đó, Tống Diễn Xuyên trở thành nhân vật chính mới, thay thế cặp đôi gốc.
Hệ thống bĩu môi ấm ức:
“Rồi hắn uy h.i.ế.p tôi, bắt tôi phải phát sóng trực tiếp cuộc sống của cô ở thế giới cũ cho hắn xem.”
“Một hệ thống cao cấp như tôi mà bị biến thành… camera an ninh!”
Tôi há hốc, nghẹn ngào:
“Vậy tại sao anh ấy không… đưa tôi sang luôn?”
Hệ thống thở dài, giọng bất đắc dĩ:
“Cô tưởng tôi chưa đề nghị chắc?”
“Nhưng hắn nói:“Tiểu thư nhà giàu, sống trong nhung lụa như cô, sao có thể cam tâm đến một thế giới xa lạ?’”
“Phải đến khi nhà cô phá sản, hắn mới đồng ý để tôi mang cô sang.”
…
Tôi nghẹn lời. Tim khẽ run lên, đau… nhưng lại ấm áp.
17.
Lúc Tống Diễn Xuyên trở về, vì khóc mắt tôi đã sưng húp cả lên.
Sợ anh ấy phát hiện ra điều bất thường, tôi viện cớ nói mình không khỏe, rồi giả vờ ngủ.
Tiếng động khe khẽ vang lên bên tai. Ngón áp út bên tay trái bất chợt thấy lành lạnh.
Là một chiếc nhẫn kim cương.
Người đàn ông ban ngày còn cao ngạo tuyên bố “đời này không bao giờ tha thứ cho em”, giờ lại lặng lẽ lồm cồm bò đến cuối giường, nhẹ nhàng ôm chân tôi vào lòng.
Giống như mười năm trước.
Thì ra, thứ dưỡng người không chỉ là tiền, mà còn là tình yêu.
Nỗi chua xót dâng lên trong lồng ngực. Tôi bất giác ngồi bật dậy, gọi anh ấy:
“Tống Diễn Xuyên.”
“Chúng ta kết hôn đi!”
Tống Diễn Xuyên tròn mắt nhìn tôi, ngẩn ngơ như chưa hiểu rõ lời tôi nói. Mất vài giây sau anh ấy mới khẽ lên tiếng:
“Em… nói thật sao?”
Chưa kịp đợi tôi gật đầu, Tống Diễn Xuyên đã nhảy khỏi giường, kéo tay tôi chạy thẳng ra ngoài.
“Anh làm gì đấy?!”
“Đi đăng ký kết hôn!”
“Trời đã tối rồi, cục dân chính nghỉ làm lâu rồi! Mai đi cũng được!”
Tống Diễn Xuyên dừng lại, đôi mắt đỏ hoe, giống như chú chó nhỏ sợ chủ nhân bỏ rơi.
“Nhỡ ngày mai em lại hối hận, lại biến mất thì sao?”
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, mười ngón đan vào nhau, không chút do dự:
“Em ở đây mà, không đi đâu hết.”
“Lần này kết hôn là thật lòng, là thật lòng thích anh …”
“Cũng thật lòng yêu anh!”
Hoàn toàn văn