10.
Tống Diễn Xuyên không cho tôi ra ngoài một mình.
Nhưng ở nhà hoài cũng rất tù túng.
Dạo quanh vài vòng, tôi quyết định đến cổng trường chờ cậu ấy tan học.
Cậu ấy rất cao, lại điển trai, mặc đồng phục đứng giữa đám đông cũng vô cùng nổi bật.
Tôi vừa định gọi Tống Diễn Xuyên, chợt thấy một cô gái nhỏ tung tăng chạy tới, kéo quai cặp của Tống Diễn Xuyên, rồi nhét thứ gì đó vào trong.
Tống Diễn Xuyên cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ cười khẽ.
Hai người… trông có vẻ thân thiết.
Tôi bỗng thấy n.g.ự.c hơi thắt lại, cổ họng khô khốc.
Đứng lù lù trước cổng trường rõ là thu hút sự chú ý.
Tống Diễn Xuyên vừa thấy tôi, nụ cười trên mặt lập tức tan biến.
Cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi, giọng có phần nghiêm khắc:
“Không phải đã bảo em đừng ra ngoài một mình sao? Lỡ bị đụng thì làm sao?”
“Ở nhà buồn ch.ết được…” Tôi vô thức làm nũng.
“Chị là ai vậy ạ?”
Cô gái lúc nãy ló đầu ra từ phía sau Tống Diễn Xuyên, nhìn tay chúng tôi đang đan chặt lấy nhau, tò mò chớp mắt.
Không khí xung quanh bỗng im lặng hẳn.
Tôi cười cười, giành mở lời trước:
“Chị là… chị gái của Tống Diễn Xuyên.”
Cô bé cũng rất thân thiện, má lúm ẩn hiện, ngọt ngào chào tôi một tiếng:
“Chào chị ạ, em là bạn học của Tống ca, em tên là Kiều Noãn.”
“Chính là người nhờ anh dạy kèm ấy”
Tống Diễn Xuyên nhỏ giọng bổ sung bên cạnh.
Tôi nhìn cậu ấy, ánh mắt phức tạp.
Thì ra… nữ chính đã xuất hiện trước thời hạn rồi.
11.
Về đến nhà, lần đầu tiên tôi bước tới lật xem cuốn lịch treo trên tường.
Ngày 12 tháng tư.
Tính từ khi tôi đến thế giới này… đã tròn ba tháng.
「Nữ chính đã xuất hiện, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngăn phản diện tự s.át, kết thúc viên mãn!」
Thấy tôi không nói gì, hệ thống nghi ngờ:
「Thưởng đến một triệu đó, chẳng lẽ cô không vui à?」
Tôi nghẹn lời.
Một triệu này... đến mua một cái túi cũng chẳng đủ.
Hệ thống bực bội mắng:
「Đúng là chẳng nói nổi với bọn nhà giàu như cô!」
Tắm xong, Tống Diễn Xuyên chuẩn bị như thường lệ, kéo chăn ra đất ngủ.
Tôi đưa tay cản lại, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
“Chỉ một đêm thôi, được không, chồng ơi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-dien-u-am-da-hoan-luong-roi/chuong-5.html.]
Không chịu nổi dáng vẻ nũng nịu của tôi, Tống Diễn Xuyên ngập ngừng một lát, rồi vẫn lên giường nằm cạnh.
Tắt đèn, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa thôi.
Trong bóng tối, Tống Diễn Xuyên lần tìm bàn tay tôi, khẽ hỏi:
“Mười năm sau, anh sẽ là người như thế nào?”
“Anh tự mở công ty, kiếm được rất nhiều tiền, sự nghiệp thành công, là một người đàn ông khiến bao người ngưỡng mộ.”
Tôi chọn miêu tả trong tiểu thuyết đọc lên.
“Chúng ta… thật sự kết hôn rồi sao?”
Không.
Thật ra… làm gì có “chúng ta”.
Tương lai, cậu sẽ yêu nữ chính, trở mặt với nam chính, cuối cùng ch.ết vì đỡ đạn cho cô ấy.
Nhìn cảnh Tống Diễn Xuyên ngã xuống trong vũng m.áu như được miêu tả trong tiểu thuyết, trái tim tôi bỗng đau nhói.
Nhưng tôi vẫn buộc mình phải tiếp tục nói dối.
“Tất nhiên rồi, giống như truyện cổ tích vậy, mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau.”
Đêm đó, Tống Diễn Xuyên hỏi rất nhiều.
Hầu hết đều là về tôi và cậu ấy sau này.
Tin tốt là, tôi đều trả lời được.
Tin xấu là, toàn là nói dối.
Kim đồng hồ chậm rãi nhích dần về phía mốc mười hai giờ đêm.
Tôi bỗng siết c.h.ặ.t t.a.y Tống Diễn Xuyên, trong lòng dâng lên một luồng dũng khí chưa từng có.
“Tống Diễn Xuyên.” Tôi gọi tên cậu ấy.
“Mạng của anh là của em. Bất kể là ai, cũng không đáng để anh phải ch.ết vì người đó.”
“Nghe rõ chưa?”
“…Tự nhiên lại nói mấy lời này…”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn Tống Diễn Xuyên, đôi mắt ửng đỏ.
Cậu ấy dường như nhận ra điều gì, im lặng rất lâu.
Cuối cùng, tôi nghe thấy một tiếng khẽ:
“Ừm.”
Bên tai vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
Khoảnh khắc sau, đôi môi mềm mại đặt lên môi tôi.
Lần đầu tiên, Tống Diễn Xuyên chủ động hôn tôi.
Tôi hơi sững lại, rồi từ từ đưa tay ôm lấy cổ cậu ấy, nhẹ nhàng đáp lại.
Nước mắt hòa lẫn vào nhau, ướt đẫm cả gương mặt.
Không rõ là của tôi hay của cậu ấy.
Môi truyền đến cảm giác đau nhói.
Tống Diễn Xuyên vùi đầu vào hõm cổ tôi, nghiến răng nói nhỏ:
“Đừng để anh phát hiện em lừa anh. Nếu không… dù em có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng nhất định sẽ kéo em trở về.”