8.
Thời gian trôi rất nhanh.
Chớp mắt đã một tháng, Tống Diễn Xuyên không chỉ quen với sự có mặt của tôi, mà còn rất thuận theo thân phận “chồng trẻ”.
Lúc tôi nũng nịu gọi "chồng ơi", thỉnh thoảng còn nghe được cậu ấy ậm ừ đáp lại một hai tiếng.
Điều duy nhất không ổn, chính là Tống Diễn Xuyên càng lúc càng bận.
Mỗi ngày tan học về nhà nấu cơm cho tôi xong lại vội vã chạy đi làm thêm.
Bận đến thời gian để "tự s.át" cũng không có.
Tôi cũng từng thử nấu ăn… suýt nữa thì nổ luôn bếp ga.
Tống Diễn Xuyên thấy tay tôi bị bỏng, người cứng rắn như thế vậy mà lặng lẽ quay người lau nước mắt.
Dỗ mãi mới chịu nín.
Từ hôm ấy, cậu ấy cấm tôi vào bếp.
Ừm… nghĩ theo hướng tích cực, đây chẳng phải là một cách gián tiếp ngăn cản cậu ấy tự. s.át sao?
Những lúc rảnh, tôi cũng hay lén ra ngoài dạo chơi.
Cầm theo tiền tiêu vặt Tống Diễn Xuyên cho, đi dạo phố một vòng rồi về nhà tay xách nách mang đầy ắp trà sữa, bánh bạch tuộc cùng xúc xích nướng đá.
Hôm nay ra ngoài hơi lâu, lúc về thấy cửa bếp đang mở.
Tôi nhẹ nhàng bước vào, thấy Tống Diễn Xuyên đang đứng ngẩn người trong bếp.
Người như mất hồn, tay cầm con .dao, lặng lẽ đưa lên c.ổ tay.
Khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập.
“Tống Diễn Xuyên.”
Giọng tôi run rẩy, “Anh đang làm gì vậy?”
Cậu ấy quay đầu lại, sững sờ một lúc, rồi buông dao, lao đến ôm chầm lấy tôi.
“Tôi cứ tưởng… chị bỏ tôi rồi.”
Giọng Tống Diễn Xuyên khản đặc, vô cùng mừng rỡ.
Cậu ấy siết chặt quá, đè lên cái bụng căng đầy đồ ăn khiến tôi không nhịn được mà suýt nôn.
“Chị…”
Thấy vẻ ngập ngừng của Tống Diễn Xuyên, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng.
Muốn ngăn một người tuyệt vọng muốn t.ự s.át, cách tốt nhất chính là… cho cậu ấy một hạt giống hy vọng.
Tôi nắm tay Tống Diễn Xuyên, gương mặt nghiêm túc:
“Đúng vậy, là như anh nghĩ đó.”
“Em có th.ai rồi, con là của anh.”
Để tăng độ tin cậy, tôi vén áo lên, cái bụng vừa ăn no hơi nhô ra một chút, nhìn qua thật giống có th.ai ba bốn tháng.
Tống Diễn Xuyên như hóa đá, ngơ ngác nhìn tôi.
“Anh… có thể chạm thử không?”
“Cứ chạm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phan-dien-u-am-da-hoan-luong-roi/chuong-4.html.]
Bàn tay to lớn đặt lên bụng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Thật sự là… con của anh sao?”
Cậu vẫn chưa dám tin.
“Tất nhiên.”
…Nếu trà sữa và bánh bạch tuộc đồng ý gọi anh là bố.
Tôi lặng lẽ bổ sung trong lòng.
Tống Diễn Xuyên, lần đầu làm "bố", vô cùng tò mò.
Sờ bụng chưa đủ, còn ghé tai nghe.
Tôi vừa buồn cười vừa chột dạ.
Đang định đẩy cậu ra thì cậu bất ngờ reo lên:
“Con đạp! Vừa rồi con đạp anh đó!”
???
Ai cơ? Ai đạp?
Khóe miệng tôi giật giật, che mặt không dám nhìn.
Dạ dày co bóp sau khi ăn no bị nhầm thành em bé đạp, kinh dị chẳng khác nào truyện m.a.
Trước khi tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi vội lên tiếng:
“Chồng à, em đói rồi!”
“Em bé cũng đói nữa!”
9.
Phải nói chiêu này tuy mạo hiểm, nhưng hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.
Từ sau khi biết tôi “mang th.ai”, Tống Diễn Xuyên không còn u uất, không còn ý định tìm đến cái ch.ết nữa.
Chỉ là…cậu ấy bắt đầu lao vào kiếm tiền.
Ở cái tuổi sĩ diện cao hơn cả trời, ngoài hai công việc làm thêm mỗi ngày, Tống Diễn Xuyên còn bắt đầu… thu mua ve chai trong lớp học.
Vỏ chai nước khoáng, thùng giấy cũ, gom góp một tháng bán được hơn bốn trăm tệ.
Có tiền, Tống Diễn Xuyên liền mua đủ loại thực phẩm bổ dưỡng mang về, theo sách hướng dẫn đổi món mỗi ngày, chăm chỉ nấu canh tẩm bổ cho tôi.
Sách bảo phụ nữ mang thai thiếu canxi dễ bị chuột rút, vậy là đêm nào Tống Diễn Xuyên cũng từ tấm chiếu dưới đất bò dậy xoa bóp chân cho tôi.
Dưới cường độ làm việc cao như thế, cơ thể cậu ấy gầy rộc thấy rõ.
Tôi xót lắm, nói thật ra không cần phải cho tôi ăn uống tốt đến vậy đâu.
Tống Diễn Xuyên ngoài miệng thì ừ à cho có, sau lưng vẫn âm thầm làm theo ý mình.
Cho đến một hôm, Tống Diễn Xuyên vui vẻ về nhà, báo tin vừa được nhận vào làm gia sư cho bạn học.
Thù lao rất cao, đến kỳ thi đại học cũng không cần làm thêm nữa.
Vốn dĩ cậu ấy đã thông minh, nay thêm nỗ lực bù đắp, thành tích đã quay trở lại đúng như trước kia.
Tôi cũng mừng thay, âm thầm cảm thán:
Quả nhiên, tri thức có thể đổi thay vận mệnh.