Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phản Diện U Ám Đã Hoàn Lương Rồi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-28 04:24:55
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6.

Ở nơi này tôi chẳng quen ai, nên tất nhiên sẽ quấn lấy phản diện không rời rồi, quấn đến mức khiến Tống Diễn Xuyên đành phải từ chối cả công việc làm thêm để ở bên tôi.

Tôi chọn đồ phía trước, cậu ấy theo thanh toán sau.

Mỗi lần rút ví, tôi đều trưng ra ánh mắt bling bling lấp lánh như sao, giọng sùng bái thảo mai:

“Chồng à, anh biết không? Dáng vẻ anh trả tiền, thật sự là ngầu ch.ết đi được!”

Nịnh nọt lấy lòng ư, cái này tôi rành lắm. Ahahahahaha…

Tống Diễn Xuyên bị khen đến đỏ cả mặt, lúng túng không biết giấu mặt vào đâu.

 

Cho đến khi đứng trước một tiệm nội y, cậu ấy lùi ra cửa, giọng ngập ngừng:

“Chỗ này… tôi không vào đâu.”

Tôi cũng không làm khó, rộng lượng khoát tay:

“Vậy anh đi mua cho em một cái bánh kem dâu nhỏ đi.”

 

Nhân viên bán hàng đang giới thiệu, tôi tiện tay nhấc chiếc áo lên xem giá, hơn ba trăm tệ một cái.

Tôi chưa từng mặc thứ nào rẻ như vậy.

Nhưng đối với Tống Diễn Xuyên, e rằng đó là nửa tháng sinh hoạt phí của cậu ấy.

 

Tôi chọn bừa hai cái mỏng nhất, lúc thanh toán chẳng chớp mắt lấy một lần.

Hệ thống giật mình kêu lên:

“Cô tiêu hoang quá rồi đấy! Tiền tích cóp bao lâu của phản diện, một buổi chiều bị cô vét sạch!”

“Cậu hiểu cái gì mà nói?”

Tôi hờ hững liếc hệ thống:

“Tôi tiêu tiền, cậu ấy sẽ chăm chỉ kiếm tiền, sẽ chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ đến ch.ết nữa.”

Nói đến khô cả cổ với hệ thống, Tống Diễn Xuyên vẫn chưa quay lại.

Tôi xách túi đi tìm, đi ngang qua một con hẻm tối chợt nghe tiếng ồn ào bên trong.

 

Tống Diễn Xuyên co rúm dưới đất, bị mấy nam sinh mặc đồng phục vây quanh.

“Nó là đồ sao chổi, khắc c.h.ế.t cả bố mẹ, dạo trước còn hại ch.ết cả bà nội.”

“Ai xui xẻo tám đời mới dính vào nó, không biết người xui xẻo tiếp theo là ai nữa.”

“Thật ra, nếu là tao thì từ lâu tao đã n.hảy lầ.u cho xong rồi.”

“Ha ha ha ha ha!”

 

Tiếng cười nhạo vang vọng khắp hẻm, khiến tôi giận đến run người.

Giày cao gót giẫm lên đá xanh phát ra tiếng “cốc cốc” rất chói tai.

Tôi túm lấy cái thùng rác bên cạnh, úp thẳng lên đầu đứa đang nói.

 

Mùi hôi lan nhanh không ai chịu nỗi.

“Con mẹ nó, mày là ai đấy?!”

“Là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là tao thấy cần phải dạy dỗ cái đồ vô giáo dục, miệng thối như miếng cống nhà mày một trận!”

 

Tên cầm đầu trợn trừng mắt, gào lên:

“Đừng tưởng mày là con gái thì tao không dám đánh!”

“Dám thì thử xem!”

 

Một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra sau.

Tống Diễn Xuyên chắn trước mặt tôi, gương mặt lạnh băng, môi mím thành một đường thẳng, ánh mắt sâu hun hút đã trở nên hung dữ.

 

Lũ lưu manh cười nhạo, không coi bộ dạng tơi tả của cậu ấy ra gì.

Đúng lúc đó, đầu hẻm vang lên tiếng còi xe cảnh sát

Chính là nhạc chuông tôi đặt.

 

Đám nhóc kia dù hống hách đến đâu cũng chỉ là mấy đứa học sinh cấp ba, nghe thấy tiếng động liền chạy mất dép.

 

Tống Diễn Xuyên khom lưng, bước đi loạng choạng.

“Anh không sao chứ? Để em đưa đi bệnh viện.”

 

Tôi đỡ lấy cậu ấy, vừa định lấy điện thoại thì bất ngờ bị Tống Diễn Xuyên ôm vào lòng.

Cậu ấy vùi đầu vào hõm cổ tôi, siết đến mức như muốn hòa tan tôi vào m.áu thịt mình.

Không gian lặng ngắt như tờ.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu xuyên qua lớp áo, nóng rực khiến lòng tôi xao xuyến.

 

Tôi chợt nhận ra

Với Tống Diễn Xuyên, cái ôm này… có lẽ không chỉ đơn thuần là một cái ôm.

 

“Xin lỗi…”

“Hửm?”

“Bánh kem…  không ăn được nữa rồi.”

 

Cậu ấy ngẩng đầu, mắt hoe đỏ, giọng khàn khàn như muốn khóc.

Dưới chân, chiếc bánh nhỏ rơi vỡ trên mặt đất, lớp kem bị giẫm nát tan tành.

 

“Hai ya, chỉ là cái bánh thôi mà, mua lại là được rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phan-dien-u-am-da-hoan-luong-roi/chuong-3.html.]

 

“Không giống nhau.”

Tống Diễn Xuyên lắc đầu, giọng chua chát:

“Nếu là hắn, hôm nay nhất định sẽ không để em bị bắt nạt thế này.”

 

“Ai cơ?” Tôi ngẩn người.

Chạm phải ánh mắt ai oán kia, tôi bỗng chốc tỉnh ngộ.

 

“Khoan đã… chẳng lẽ anh đang ghen với chính mình mười năm sau?”

 

“Hahaha…”

Tôi bật cười.

 

Có lẽ Tống Diễn Xuyên cũng ý thức được mình quá mức trẻ con, đờ người quay đi, không dám nhìn tôi.

Dáng vẻ đó, đáng yêu đến đau lòng.

 

Tôi không nhịn được, lại nhón chân, hôn chụt một cái lên má cậu ấy một cái.

“Chồng à, dù là anh của hiện tại hay tương lai, em đều yêu cả.”

 

7.

 

Bị thương như vậy, thế mà Tống Diễn Xuyên nhất quyết không chịu đến bệnh viện.

Hết cách, tôi đành tự tay bôi thuốc cho cậu ấy.

 

Dung dịch i-ốt đổ lên miệng vết thương, vậy mà Tống Diễn Xuyên không rên lấy một tiếng.

Nếu không phải ga giường bị vò nát nhăn nhúm, tôi thật sự nghi ngờ cậu ấy không có dây thần kinh đau.

 

“Đau thì cứ kêu lên, có gì mà mất mặt.”

Tống Diễn Xuyên lắc đầu, mắt dán vào khung cửa sổ đen kịt, vẻ mặt trầm lặng như phủ một tầng sương.

Có vẻ cậu ấy vẫn để tâm lời mấy đứa lưu manh ban nãy.

 

Tôi thầm nghĩ.

Nhiệm vụ này, con đường dài phía trước thật quá gian nan.

 

Nhưng phải rõ ràng, chuyện nào ra chuyện nấy.

Có tôi ở đây, không cho phép Tống Diễn Xuyên nửa đêm u sầu ủ dột nữa.

 

Tôi vỗ một phát lên trán cậu ấy, cau mày không vui:

“Đang nghĩ gì đấy? Mau nhìn nội y em mới mua hôm nay có đẹp không?”

“Thôi, em mặc thử cho anh xem luôn nhé.”

 

Tống Diễn Xuyên trố mắt, lập tức túm tay tôi lại.

Cậu ấy kéo vội chiếc chăn bên cạnh trùm lên người tôi.

 

Chỉ trong tích tắc, tôi bị quấn chặt như cây kimpap, không nhúc nhích nổi.

“Anh làm gì đấy!”

 

Tống Diễn Xuyên quay mặt sang chỗ khác, vành tai đỏ bừng.

 

“Không được… cởi đồ trước mặt người đàn ông khác.”

 

“Anh đâu phải người khác, chùng ta ngủ chung rồi còn gì.”

 

“Cũng không được! Dù sao… bây giờ vẫn chưa được.”

Cậu ấy lẩm bẩm:

“Không được yêu sớm…”

 

Tôi: ???

 

“Ý anh là, mặc dù hút thuốc, đánh nhau, uống rượu các kiểu, nhưng vẫn là một học sinh ngoan không yêu sớm?”

 

“Tôi không hút thuốc, không uống rượu…”

Tống Diễn Xuyên nhỏ giọng giải thích, nghe ra rõ ràng lại có chút ấm ức.

 

“Chỉ là… ra vẻ như vậy cho đỡ bị bắt nạt thôi.”

 

Tôi khựng lại, lòng chợt trầm xuống.

 

Đúng vậy.

Mười bảy, mười tám tuổi, học sinh cấp ba, sống đơn độc không có gia đình che chở.

Tất cả những lớp ngụy trang đó, chẳng qua cũng chỉ là cách để tự bảo vệ bản thân trước thế giới khắc nghiệt.

 

Loading...