Phản Diện U Ám Đã Hoàn Lương Rồi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-28 04:24:35
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Tắm xong bước ra, Tống Diễn Xuyên vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế nghi ngờ nhân sinh.
Tôi ngáp dài một cái, đi tới, như bạch tuột, gối nhẹ đầu lên vai cậu ấy.
“Chồng ơi~ đến giờ đi ngủ rồi.”
Mùi hương chanh nhẹ nhàng thoảng qua.
Tống Diễn Xuyên mặt đỏ bừng, lập tức nhảy dựng khỏi ghế.
Cậu ấy vò đầu bứt tóc, lắp bắp:
“Chị… chị ngủ trước đi, tôi… tôi ngủ sau…”
Tôi im lặng nhìn cậu ấy, mắt bắt đầu đỏ hoe.
Nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của tôi, Tống Diễn Xuyên vô cùng hoảng hốt.
“Lại sao nữa?”
Tôi ấm ức nói:
“Em bị lạnh tay lạnh chân, trước đây trước khi ngủ anh đều sưởi chân cho em, còn kể chuyện cho em nghe nữa…”
Cũng không phải là bịa hoàn toàn đâu.
Tôi thể hàn, tay chân lúc nào cũng lạnh, bao năm uống thuốc Đông y cũng không khỏi.
Giờ bị kéo vào thế giới kỳ cục này, ăn không ngon, ngủ không yên, đòi chút “đền bù tổn thất tinh thần” chắc cũng chẳng quá đáng đâu nhỉ?
Tống Diễn Xuyên còn đang do dự.
Tôi hít hít mũi, lau nước mắt.
“Đừng khóc nữa.”
Cậu ấy thở dài, ngồi xuống giường, kéo chăn lên sau đó ngoan ngoãn đặt chân tôi vào lòng.
Tôi nhìn ra rồi, Tống Diễn Xuyên là kiểu ngoài lạnh trong nóng, không chịu nổi cảnh con gái khóc.
Không ngờ thể chất “mít ướt” của tôi cuối cùng cũng có ngày phát huy tác dụng!
Cơ thể thiếu niên nóng như lò lửa, chẳng mấy chốc bàn chân lạnh toát của tôi đã thấy ấm lên.
Tôi thoải mái quá chừng, còn tranh thủ “quấy rối”.
Phía dưới chân cứng cứng, theo cảm giác thì chắc là sáu múi.
Tôi khẽ đá một cái, nhắc nhở:
“Chồng ơi~ kể chuyện cho em nghe đi~”
Tống Diễn Xuyên liếc tôi một cái, đột nhiên với tay lấy cái gối đặt lên đùi.
Má đỏ lựng, vẻ mặt ngại ngùng cực độ.
Ồ~
Cái phản ứng này là sao?
Thanh niên mới lớn… dễ bị kích thích vậy luôn hả?
Tống Diễn Xuyên ho nhẹ một tiếng, không kể chuyện cổ tích, mà bắt đầu đọc… hóa hữu cơ.
Môn hóa… môn ám ảnh nhất thời đi học của tôi.
Nhưng phải nói thật, hiệu quả ru ngủ còn tốt hơn cả kể chuyện.
Giọng Tống Diễn Xuyên trầm thấp, cố tình đè xuống nên nghe khàn khàn, như đang thì thầm bên tai.
Giống như quay lại lớp học năm xưa.
Cơn buồn ngủ kéo đến, tôi vùi đầu vào chăn, ngửi mùi thơm nhàn nhạt xà phòng, thiếp đi lúc nào không hay.
5.
Tôi bị tiếng ồn đánh thức.
Âm thanh máy móc kim loại hệ thống réo inh ỏi trong đầu:
“Kí chủ mau dậy đi! Phản diện sắp nh.ảy l.ầu rồi đó! Cô còn nằm đây ngủ nữa hả?!”
Hệ thống tức muốn bốc khói, còn tôi lại thong thả từ từ mở mắt, uể oải:
“Chưa nhảy mà, cậu gấp gì chứ?”
Tống Diễn Xuyên đứng lảo đảo trên sân thượng.
Chiếc sơ mi trắng bị gió thổi tung vạt áo, cả người Tống Diễn Xuyên trông như hạc giấy đang chực sải cánh bay đi.
“Hôm nay là ngày giỗ bố mẹ cậu ấy.”
Hệ thống nhắc khẽ một câu.
Tống Diễn Xuyên siết chặt lan can, các đốt ngón tay trắng bệch.
Tôi nheo mắt quan sát một lúc, rồi chậm rãi mở miệng:
“Tống Diễn Xuyên, tiện tay lấy giúp em cái áo lót trên ban công với.”
“Cái ren trắng ấy nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phan-dien-u-am-da-hoan-luong-roi/chuong-2.html.]
Thiếu niên giật mình quay phắt lại, lông mi ướt mưa khẽ run.
Tôi lắc lắc điện thoại, chỉ vào dự báo thời tiết:
“Năm giờ chiều có mưa to đấy. Em chỉ có đúng một cái áo lót, nếu ướt thì… anh ch.ết chắc.”
Tống Diễn Xuyên chăm chú nhìn tôi, lâu đến mức tôi tưởng cậu ấy bị điểm huyệt đứng hình luôn rồi.
Đúng lúc đó, bầu trời vang rền tiếng sấm.
Cậu ấy bỗng buông tay khỏi lan can, lao như bay xuống dưới.
Tiếng giày thể thao đập lên cầu thang rối rít, như đang nghe thấy nhịp tim hoảng hốt của chính Tống Diễn Xuyên.
Tôi ngậm kẹo mút, đứng ở ban công nhìn cậu ấy luống cuống thu quần áo ngoài dây phơi.
Mưa như trút nước.
Dù phản ứng rất nhanh, Tống Diễn Xuyên vẫn bị dính mưa, lúc ôm áo lót chạy vào trong cậu ấy đã ướt sũng cả người.
Tóc Tống Diễn Xuyên nhỏ nước tí tách, cả người lấm lem như chó con tơi tả.
Tim tôi mềm nhũn.
Muốn hôn.
Nghĩ là làm.
Tôi kiễng chân, “chụt” một cái ngay lên má cậu ấy.
Tống Diễn Xuyên trợn tròn mắt, ngẩn ra như bị điểm huyệt lần hai.
Cậu ấy đâu biết người trước mặt chính là sắc nữ dã tâm bừng bừng, chứ không phải thiếu nữ thuần khiết gì cả.
Tôi ho khẽ, nhanh miệng giành thế chủ động:
Tôi ngây thơ chớp chớp mắt:
“Lúc cưới nhau, ngày nào chúng ta chả hôn nhau. Gần đây sợ dọa anh nên em mới nhịn đấy…”
“Nhưng mấy hôm tới là phải bù lại hết nhé.”
“Thật?”
Tống Diễn Xuyên có vẻ không tin lắm.
“Em lừa anh làm gì?” Tôi nói dối không chớp mắt, tiếp tục bịa, “Chuyện kia chúng ta hợp nhau lắm, một đêm hết cả hộp ba con sói cơ.”
“Anh còn nói, chỉ ước ch.ết trên giường em…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!”
Tống Diễn Xuyên đỏ mặt tía tai, vội đưa tay bịt mồm tôi lại.
Cậu ấy nhét áo lót vào tay tôi, rồi quay người lao vào nhà tắm, để lại một cái bóng chạy trốn đầy nhục nhã.
Lần này, Tống Diễn Xuyên tắm đúng một tiếng đồng hồ.
Khi cửa phòng tắm mở ra, tôi ngoắc tay gọi.
Tống Diễn Xuyên lững thững lại ngồi xuống mép giường, chẳng nói chẳng rằng ôm lấy chân tôi.
Tôi nhíu mày hỏi:
“Anh tắm nước lạnh à?”
Cậu ấy khựng lại một giây, rồi lập tức xin lỗi:
“Xin lỗi! Có lạnh không? Chị có bị lạnh không?”
Vừa nói, cậu ấy vừa dịu dàng xoa bóp lòng bàn chân tôi.
Cử chỉ nhẹ nhàng, giọng điệu áy náy đúng chuẩn người chồng tiêu chuẩn.
Hệ thống bên cạnh mắt chữ O mỗm chữ A nhìn mà kinh hãi.
“Khoan đã, chỉ vài ngày ngắn ngủi mà kí chủ có thể ‘thuần hóa’ được phản diện u ám thành ra thế này á? Không lẽ kí chủ… cô thật sự bỏ bùa người ta rồi?!”
Tôi cười khẩy:
“Gà thì luyện nhiều vào!”
Trúng tim đen, hệ thống giãy đành đạch.
Nhưng lần này, khác mọi khi cậu ấy không còn đòi thoát hệ thống nữa.
Bên ngoài mưa to gió lớn, từng giọt đập vào cửa kính lộp bộp không ngừng.
Tôi ngáp dài, lầm bầm trong chăn:
“Hết đồ mặc rồi. Mai nhớ đưa em đi mua nội y mới đấy, chồng yêu.”
Tống Diễn Xuyên không đáp.
Mãi đến lúc tôi sắp ngủ, mơ màng mở mắt thấy cậu ấy lúi húi lấy từ gầm giường ra một con lợn đất.
Cẩn thận đổ hết tiền ra, rồi tỉ mẩn vuốt phẳng từng tờ một.
Sau đó, nhẹ nhàng đặt tất cả dưới gối tôi.