Bạch là tên của con ch.ó Ngôn Xuyên nuôi, thuộc dòng siberia husky, kích thước khá lớn, cao tới đầu gối của cô, nặng hơn mười cân. Tính cách quậy, đôi khi ngáo ngơ, cực kì khó bảo. Trước đây, chỉ mới thể nhắc nhở nó, cho đến khi cô xuất hiện, con ch.ó , đặc biệt lời cô. Đôi khi, nó còn lời cô hơn .
Lưu Chước ôm chặt con ch.ó lòng, nhỏ giọng thủ thỉ: "Xin ."
Kiếp cũng là tự tay cô g.i.ế.c c.h.ế.t nó.
Bạch cảm nhận cảm xúc đổi của cô, nó vô cùng ngoan, mặc cho cô ôm chặt nó, cổ họng ngừng phát âm thanh ư ử, tựa như lời thì thầm ngọt ngào an ủi cô.
Âm thanh của Bạch vang vọng bên tai, trong một thoáng, Lưu Chước ngửi thấy mùi m.á.u chó tanh nồng vương bên đầu mũi. Xung quanh vô cùng tối tăm, yên tĩnh đến mức chỉ một tiếng rên rỉ nho nhỏ của con ch.ó mặt cũng thể lọt tai cô cực kì rõ ràng.
Con chó husky dài đất, m.á.u thấm đẫm phần lông ngực, chảy sàn. Trên tay cô vẫn cầm chặt con d.a.o nhuốm m.á.u phản chiếu ánh sáng sắc lạnh. Ánh mắt cuối cùng của nó dành cho cô vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí. Sự tin tưởng, đau đớn, tủi hờn... bộ nếu dừng cô.
Trái tim đau như ai bóp nghẹn, cô ôm chặt lấy Bạch, ngăn nước mắt trào .
Kiếp , chỉ vì tự do, cô tự tay hủy hoại thứ. Một con ch.ó đáng yêu như , cho dù nền tảng là lợi dụng, cô vẫn kìm mà nảy sinh tình cảm với nó. Thế nhưng, khi , cô vẫn nhẫn tâm đ.â.m d.a.o xuống.
Cô hối hận, tự trách bản kiếp quá ngu ngốc, chỉ vì một lời hứa bảo chứng, đem tất cả thứ vứt bỏ từng cái một.
Cô lớn, đem bộ ấm ức cả một đời chút lên đống lông bùi nhùi của Bạch. Con chó cảm nhận đau đớn toát từ cô, ngoan ngoãn yên để mặc cô chút nỗi lòng. Tiếng thê lương vang vọng khắp hành lang, nhanh hấp dẫn nào đó tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phan-dien-om-chat-khong-buong/3.html.]
Ngôn Xuyên thẳng , liếc mắt một một chó bệt cửa phòng vệ sinh. Lưu Chước vùi mặt bộ lông xù của Bạch, tiếng thê lương đến mức khiến đau lòng. Anh nhíu mày, bước tới .
Lưu Chước vô cùng chuyên tâm, ngay cả khi đến gần cũng phát hiện . Tiếng chói tai đến phát chán, hừ lạnh một tiếng, chút lưu tình, m.ô.n.g con ch.ó cưng của .
Mập
"Ăng ẳng."
Bạch thê lương phát âm thanh đau điếng, bật dậy, chạy thẳng trong phòng vệ sinh. Nó liếc Lưu Chước, đôi mắt ướt nhẹp mơ hồ của cô, chủ nhân đáng kính như thần c.h.ế.t bên cạnh. Cạch một tiếng, cửa nhà vệ sinh đóng , con ch.ó tự nhốt bên trong, bỏ cho cô bóng lưng mờ ảo lớp cửa kính.
Lưu Chước: "..."
Ngôn Xuyên hừ lạnh một tiếng rơi tai cô cực kì rõ ràng, thèm để tâm đến chó cưng, dùng ánh mắt sắc lạnh cô mấy kiên nhẫn: "Tắm kỹ cho nó, rửa sạch đống nước mắt kinh tởm của cô cho . Còn , cô khỏi cần xuất hiện mặt , chướng mắt."
Nói , xoay lưng rời , bỏ cho cô bóng lưng to lớn cao ngạo.
Lưu Chước: "..."
Thật sự, cái ôm cuối cùng quá ấm áp, ấm áp đến nỗi cô quên mất bản bao nhiêu lạnh lùng, bao nhiêu hung dữ.
Chắc chắn là do cô sắp c.h.ế.t nên gặp ảo giác .