Nó mặt , đầu nghiêng một bên, đôi mắt sáng bất thường như hai vệt lửa xanh trong bóng tối.
Cái cách nó giống em trai.
Không giống .
Giống y như một con vật đói đang miếng mồi cuối cùng.
lùi đến khi lưng chạm tường.
Nó dừng cách vài bước, hỏi nhẹ:
“Anh đau ?”
run giọng:
“…Tại đau?”
Nó .
Một nụ cong đến mức da hai bên má như sắp rách:
“Ngày đó… em đau lắm.”
nghẹt thở.
Nó bắt đầu bước từng bước chậm và nhẹ, như đứa trẻ đang chơi đuổi bắt.
1. Sự thật từ cái tủ bếp khóa
vội chạy xuống bếp.
Chỉ cần ánh sáng, chỗ nấp, bất cứ thứ gì giúp bình tĩnh .
Đứa bé đuổi ngay.
Nó bước từ từ theo, tiếng chân nó đều đặn:
cộp… cộp… cộp…
Tiếng chân trẻ con, nhưng lực.
Không hề yếu.
Xuống bếp, thấy ngay một thứ mà từ lúc về nhà để ý:
Cái tủ bếp lớn khóa bằng hai lớp dây xích.
Rỉ sét.
Cũ kỹ.
rõ ràng đây .
Tại cha khóa tủ bếp?
Tại dùng đến xích?
chạm tay sợi xích thì nó từ cầu thang cất tiếng:
“Anh mở cái đó gì…?”
giật .
Nó bậc thang thứ hai, đầu vẫn nghiêng, chằm chằm.
hỏi:
“…Trong … gì?”
Nó nhún vai, giọng vô tư như đang chuyện thời tiết:
“Nơi cha nhốt em nè.”
chới với.
“Cha nhốt… em?”
Nó gật đầu một cái.
Rồi tiếp, nhẹ tênh:
“Cha trói em trong đó. Vì em đòi ăn .”
2. Nhật ký phần còn
hoảng quá, ném mạnh sợi xích xuống và chạy sang bàn ăn.
Trên bàn, thấy cuốn nhật ký cha để dở trang cuối.
Trang cuối…
mà nghĩ xé mất…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phai-chinh-toi-da-an-thit-no/chuong-5.html.]
giờ mặt , chỉnh.
Ai để nó ở đây?
cầm lên.
Những dòng chữ của cha run rẩy:
“ nhốt nó trong bếp. khóa cả ngày. nó vẫn c.h.ế.t đói.”
Trang :
“Nó gào đòi nó. Gào đến khàn tiếng. dám mở tủ.”
Trang kế nữa:
“ nó còn là con . nó vẫn gọi con trai lớn của là ‘’.”
tiếp, tim như ai bóp chặt:
“Ngày nó lao định ăn thằng lớn, đ.á.n.h nó ngất . còn lựa chọn.”
“ nấu nó. cho thằng lớn ăn một phần, để nó nó chọn mồi.”
ném cuốn sổ .
Muốn hét.
Muốn phủ nhận.
dòng cuối cùng chôn xuống đất:
“Nếu nó trở về, nó sẽ tìm thằng lớn .”
… chính là thằng lớn.
3. Nó ngay lưng
“Tìm gì , ?”
đông cứng .
Nó sát lưng từ lúc nào, sát đến mức cảm nhận thở lạnh ngắt ngay gáy .
Chậm, chậm, .
Nó bằng đôi mắt sáng như thú hoang trong đêm.
“Em mà…”
Nó đưa tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ cổ .
Nhẹ đến mức như gió thoảng.
“…Anh ăn em .”
Nó mỉm .
“Giờ tới lượt em ăn .”
bật lùi, vấp ghế ngã xuống sàn.
Nó lao .
Chỉ , miệng vẫn cong lên vô hồn:
“Anh chạy nữa . Chạy .”
bật dậy và chạy thẳng về phía cửa chính.
khi chạm tay nắm cửa—
Cửa khóa từ bên ngoài.
Ai khóa?
.
Đứa bé giữa phòng khách.
Đèn chớp tắt liên tục như sắp vỡ.
Nó giơ tay lên chỉ :
“Ba khóa đó.”
nghẹn họng:
“…Tại ?”
Nó nheo mắt, nụ rộng thêm một chút:
“Ba ở bữa tối.”