bất động trong phòng, tim đập từng nhịp loạn, đầu vẫn vang câu nó :
“Anh ăn thịt em mà.”
Không tiếng thì thầm nữa.
Không từ xa vọng .
Đó là giọng rõ ràng, mạch lạc, ngay phía .
phắt .
Không ai.
khí phía lưng… ấm.
Như một cơ thể nhỏ đó đến một giây .
bắt đầu thấy chân run.
Không vì sợ điều nó .
Mà vì một phần trong — sâu trong ký ức chặn — thật sự tin điều đó.
1. Cuốn nhật ký che mất của cha
chạy phòng cha.
Lục từng ngăn tủ.
Và cuối cùng, trong ngăn kéo khóa ( gỉ đến mức rơi ) tìm thấy một cuốn sổ đen cũ, bọc vải.
Trang đầu tiên ghi:
“NHẬT KÝ CHO CON TRAI LỚN.”
run tay lật nhanh.
Ngày… tháng… năm…
“Nó ăn nữa. Nó ăn quá nhiều. Nó đòi hỏi quá nhiều.”
Trang kế:
“Mỗi cho nó ăn là một sợ. Không giống trẻ con bình thường. Nó ăn như thứ gì điều khiển.”
Trang :
“Nó con trai út của như… như đang món ăn của nó.”
lạnh sống lưng.
Cha đang về em trai ?
Hay “nó” là một thứ khác sống trong hình hài em trai?
lật tiếp.
Trang cuối — xé một nửa — chỉ còn vài dòng:
“Đêm đó… … lựa chọn… nếu , nó sẽ ăn cả…”
Cả… ai?
Cả ?
Cả gia đình?
Một mảnh giấy nhỏ rơi từ giữa những trang nhật ký xuống chân .
Trên đó bằng chữ của cha:
“Bữa ăn cuối cùng là để giữ nó . Con đừng nhớ.”
cảm giác như ai cầm đầu mà ép xuống. Như thể một phần ký ức đang cố nổi lên nhưng ai đó đè .
2. “Ngày cuối cùng” của đứa bé
Khi còn đang sàn, mặt, cái tủ trong phòng bất ngờ phát một tiếng “cạch” nhỏ — như ai từ bên trong mở then cửa.
nuốt nước bọt.
Tiến .
Mở .
Trong tủ .
Chỉ một hộp gỗ nhỏ, chẳng bao giờ thấy khi còn nhỏ.
mở nó.
Bên trong :
Một chiếc áo con nít màu xanh nhạt, nhỏ xíu.
Một cái muỗng nhôm trẻ con.
Một tờ giấy gập bốn.
mở tờ giấy.
Là chữ của .
“Ngày nó biến mất là ngày con sốt cao. Con nhớ gì là đúng. Con đầu tiên nó đòi ăn.”
khựng .
Nó… đòi ăn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phai-chinh-toi-da-an-thit-no/chuong-4-no-mang-tra-bang-mang.html.]
Và là “món ăn” tiếp theo?
Dòng cuối của khiến tay lạnh buốt:
“Cha con điều cuối cùng để cứu con. Đừng để nó .”
nó .
Không chỉ — nó đang ngay trong căn nhà .
3. Lần đầu tiên thấy nó — thật sự thấy
ôm hộp gỗ, định lên thì đèn phòng vụt tắt.
Bóng tối phủ kín.
trong bóng tối, thấy rõ một thứ:
Một đôi mắt.
Nhỏ như mắt trẻ con.
Sáng như hai đốm đèn.
Đứng cách chừng hai mét.
Và đôi mắt từ từ… nhấc lên cao, như cơ thể nó đang dậy từ tư thế xổm.
Không mờ nhòe.
Rõ ràng.
Không trộn lẫn với bóng tối.
Rồi nó bước .
đó ảo giác.
thấy hình dáng nó:
Cao đúng chiều cao em trai năm xưa.
cơ thể gầy, khung xương lộ nét lạ lẫm.
Đầu nghiêng một góc tự nhiên, giống như cổ nó từng bẻ và bao giờ lành hẳn.
Tay nó buông thõng, dài quá so với cơ thể.
thứ buông cả hộp gỗ và bỏ chạy là:
Miệng nó.
Một nụ .
Rất rộng.
Không răng lộ .
Chỉ là một đường cong mảnh, kéo dài đến gần mang tai — như ai dùng tay kéo mép lên cho nó .
Và nó :
“Anh nhận em ?”
Không còn tiếng thì thầm.
Đó là giọng thật.
Giọng của một đứa trẻ mà từng .
4. Sự thật cuối cùng
“Này…” – giọng nó dịu như thể đang trách yêu – “Anh quên em thiệt hả?”
cố hít thở:
“…Em… là ai?”
Nó , cúi đầu một chút.
“Em là đứa mà từng ăn chung.”
run:
“…ăn… cái gì?”
Nó tiến một bước — chậm, nhưng cố ý.
“Thịt .”
lùi về phía cửa.
Nó tiếp, giọng đều và nhẹ như đang kể chuyện:
“Bữa cuối cùng… em ăn . ba kịp kéo em .”
Tim ngừng đập.
“Rồi ba cũng nấu em luôn. Cho ăn. Để c.h.ế.t.”
đờ .
Không .
Không gào .
Không gì .
Nó nghiêng đầu, bằng đôi mắt sáng và giọng hồn nhiên như trẻ con hỏi trai :
“Anh ăn thịt em đó. Giờ tới lượt em ăn … cho công bằng.”