Căn hầm rung lên dữ dội. Mỗi tấm sàn gỗ cũ kêu lên như nuốt chửng . thẳng, mồ hôi chảy dài, tay siết chặt thanh gỗ mà tim vẫn đập dồn dập. Không còn ánh sáng, chỉ bóng tối dày đặc tràn khắp hầm, và thứ từng là em trai – giờ biến dạng – đang quan sát . Đôi mắt xanh lấp lánh, miệng vẫn nở nụ méo mó, khiến thấy cả m.á.u lạnh chảy về tim.
Trong khoảnh khắc , cảm nhận rõ rệt nỗi đói khát trong mắt nó, nhưng đồng thời… gì đó khác. Một thứ cảm xúc thể định nghĩa – như sự tò mò, hoặc thậm chí là một chút gắn kết còn sót .
“Anh… thật sự… sợ?” giọng nó vang lên, run run, nhưng vẫn lộ rõ bản năng săn mồi.
nuốt khô cổ họng, cố hít thật sâu. Đây là khoảnh khắc quyết định. một sai lầm nhỏ thôi cũng thể biến thành bữa tối của nó.
1. Sự thật cuối cùng hé lộ
giật cuốn nhật ký cha , tay run rẩy, lật đến trang cuối cùng – phần kỹ từ . Mực còn nhòe vì nước mắt và mồ hôi của cha . Những dòng chữ run rẩy nhưng rõ ràng như một lời thú nhận ghê rợn:
“ biến con thành thứ quái dị để bảo vệ thằng lớn. cho thằng lớn ăn một phần để nó chọn mồi. Nếu thằng lớn sống sót và đối mặt, chỉ một cách để kết thúc: thằng lớn nhận m.á.u mủ vẫn tồn tại trong nó, và dùng chính sự thông minh để nhốt thứ quái dị .”
chấn động. Cha … cha tạo tất cả: từ việc nhốt, dạy, đến nấu nướng… để chuẩn cho khoảnh khắc . Không chỉ để cứu , mà còn để bảo vệ trật tự ghê rợn trong gia đình.
chợt nhận : hành động ghê rợn đây đều lý do, và giờ là lúc hiểu bộ bức tranh. Những hành động tưởng như vô lý, những cánh cửa khóa chặt, những bữa ăn kinh khủng, tất cả đều nhằm chuẩn cho một cuộc đối mặt cuối cùng.
2. Cuộc đối mặt trong bóng tối
Thứ quái dị bước tới, từng bước đều đặn sàn gỗ cũ, mắt xanh lấp lánh, miệng vẫn nở nụ ghê rợn. giơ thanh gỗ, nhưng lao . Một phần trong run sợ, nhưng phần còn rằng chạy là vô vọng. Căn hầm trở thành một bẫy khép kín, cửa đều biến mất, và nó hiểu rõ từng bước di chuyển của .
hít một sâu, giọng run run nhưng cứng rắn:
“Em… là em trai . Và dù em biến dạng, em vẫn là gia đình. em sẽ ăn .”
Khoảnh khắc kéo dài như vô tận. thẳng đôi mắt xanh sáng rực, cảm nhận bản năng săn mồi trong nó, nhưng cũng nhận một phần con cũ còn sót . Nó lùi một bước, im lặng, như đang cân nhắc giữa bản năng và mối ràng buộc gia đình.
3. Mùi m.á.u và ký ức ghê rợn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phai-chinh-toi-da-an-thit-no/chuong-10-ket.html.]
Căn hầm tràn đầy mùi m.á.u khô, mùi thịt cháy lẫn mùi mốc của thời gian. cố giữ bình tĩnh, nhưng ký ức về những gì cha ùa về: những bữa ăn kinh hoàng, những sợi xích nhốt chặt, tiếng gào thét của thứ quái dị khi bỏ đói. Tất cả những hình ảnh dồn dập, trộn lẫn với mùi hôi thối khiến nôn.
nhớ đầu tiên thấy cái tủ bếp khóa sắt, nhớ nhật ký cha ghi:
“Nó gào đòi nó. dám mở tủ. nấu nó để bảo vệ thằng lớn.”
sững, tay siết chặt thanh gỗ. Mọi thứ giờ rõ: thứ quái dị tồn tại nhờ gia đình, nhờ m.á.u mủ, nhưng cũng ràng buộc bởi tình cảm còn sót . Nó đói, nhưng thể phá hủy trọn vẹn sự ràng buộc đó ngay lập tức.
4. Cái bẫy cuối cùng
Nhớ dòng cuối nhật ký cha , nhận giải pháp: đấu vật với nó, mà dùng chính sự chuẩn của cha để nhốt .
bước nhanh về phía tấm sàn nhà, tìm chốt giấu mà cha từng để . Tay run rẩy, nhưng cố gắng bình tĩnh. với nó, giọng cứng rắn:
“Vào đây… và nữa.”
Nó ngập ngừng, đôi mắt lóe lên ánh nhận . Bóng nó trượt xuống, tấm sàn lún, khóa chặt. Không còn tiếng , còn tiếng bước chân. Căn hầm yên lặng, mùi m.á.u và thịt khô vương vãi. , tim vẫn đập dồn, cảm giác sợ hãi nhẹ nhõm.
5. Nỗi ám ảnh bao giờ rời
bật , xuống sàn, mắt nhắm nghiền. Tất cả những bí mật ghê rợn cuối cùng cũng giải quyết. Cha tất cả để bảo vệ , nhưng giá trả là biến em trai thành một thứ quái dị đói khát.
lên, bước khỏi hầm. Bình minh nhạt nhòa ngoài , ánh sáng yếu ớt chiếu căn nhà cũ kỹ. Sự sống vẫn tiếp tục, nhưng ký ức về bữa tối ghê rợn, về m.á.u mủ biến dạng, về sự kinh hoàng mà cha tạo … sẽ bao giờ rời bỏ .
cửa sổ, hít một thật sâu, cố gắng xua tan mùi m.á.u và ký ức ghê rợn. : bóng tối và ám ảnh vẫn tồn tại, âm ỉ như một phần gia đình, như một phần thể xóa nhòa trong .
6. Kết thúc tạm thời
Căn nhà trở yên tĩnh. còn sợ hãi trực tiếp nữa, nhưng sự im lặng mới là thứ đáng sợ nhất. Nó là lời nhắc rằng, dù chiến thắng trong khoảnh khắc, nhưng gia đình … gia đình luôn ẩn chứa bóng tối, bí mật, và sự khủng khiếp mà ai ngoài hiểu.
bước ngoài, bình minh nhạt nhòa, rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn. nỗi ám ảnh về bữa tối cuối cùng, về m.á.u mủ và bóng tối, sẽ sống mãi bên , như một phần thể tách rời của gia đình.