PHẢI! CHÍNH TÔI ĐÃ ĂN THỊT NÓ! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-03 11:32:08
Lượt xem: 9

trở về làng Hạ Điền một chiều tháng Mười âm u, khi mặt trời chỉ còn là một vệt sáng yếu ớt đang c.h.ế.t dần những tán thông đen như than. Con đường đất dẫn làng vẫn hẹp như xưa, chỉ đủ cho một bộ. Hai bên đường, những bụi lau cao quá đầu lay động ngừng dù gió, như thể chúng đang thở. Hoặc đang thì thầm điều gì đó.

đầu làng một lúc lâu, ngửi thấy trong khí một mùi ẩm mốc, ngai ngái, giống như mùi của những căn nhà bỏ hoang lâu ngày. Cảm giác quen thuộc mà khó chịu chạy dọc sống lưng. Mười lăm năm , rời khỏi nơi chỉ với một cái balo rách và lời dặn của cha: “Đừng … trừ khi con thấy tiếng gọi.”

. Suốt một tháng nay, đêm nào cũng mơ thấy một giọng trẻ con thì thầm ngay sát tai:

“Về . Trong nhà còn một suất ăn đang đợi …”

em. luôn tin là .

giọng đó… hề xa lạ.

Đi sâu làng, nhận hầu hết các căn nhà đều đóng cửa. Không tiếng chuyện, tiếng trẻ con, tiếng ch.ó sủa. Cả ngôi làng như rút hết sự sống. bước ngang qua giếng làng, nơi năm xưa lũ trẻ đu đưa chân nghịch nước. Giờ chỉ còn một cái nắp gỗ nặng trĩu đóng bằng bốn cái chốt sắt to bằng cổ tay lớn. Trên đó khắc bằng dao:

“CẤM MỞ.”

Chẳng vì lý do gì, cảm giác như bên cái giếng ai đó đang .

vội rời .

Ngôi nhà của cha tách biệt ở cuối làng, bên mép rừng sâu. Cái rừng mà dân làng luôn bảo ma. Hay thứ gì đó còn tệ hơn ma.

Đi gần đến nơi, cảm thấy khí đổi. Mặt đất chân mềm hơn, ẩm hơn, như đặt chân lớp đất đào lên. Làn sương mỏng từ rừng tỏa , khiến thứ như bôi nhòe.

Khi cuối cùng ngôi nhà hiện mặt, bỗng thấy tim thắt .

Căn nhà gỗ hai tầng, mái ngói đen, vẫn đó. Không đổi gì so với 15 năm . Không đổ nát, mục rữa, thậm chí còn nguyên vẹn đến mức kỳ lạ — như thể cha mới rời ngày hôm qua.

Cửa chính đóng chặt. Trên tay nắm cửa vẫn còn treo chiếc chìa khóa cũ bằng đồng xanh.

Cha luôn treo chìa khóa ngoài cửa — “như mời quỷ nhà” — nhưng giờ nó vẫn đó, lạnh ngắt và lặng lẽ.

chạm nó. Lạnh đến buốt tay.

mở cửa.

Bên trong… mùi hương ngày xưa phả ngay lập tức.

Mùi gỗ cũ, mùi t.h.u.ố.c bắc cha đốt, và một chút mùi gì đó lạ hơn — tanh nhẹ, ngọt nhẹ, khó diễn tả bằng lời. Căn phòng hề bụi. Mọi thứ lau sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp. Lò sưởi vẫn còn tro nóng. Trên bàn ăn giữa phòng là hai cái bát úp ngược, hai đôi đũa đặt ngay ngắn.

c.h.ế.t lặng.

Cha sống một khi mất.

Vậy tại hai chỗ ?

Ghế phía bên trái kéo , như thể ai đó xuống mới đây. Ghế còn sát ngay góc bàn, thấp hơn một chút — kích thước của một đứa trẻ.

nuốt khan.

Càng , càng cảm thấy ký ức cũ khơi dậy. Mơ hồ. Nhòe nhoẹt. Không trọn vẹn.

Ghế trẻ con.

từng…?

Không. em. Cha bao giờ nhắc đến chuyện đó.

chạm mặt bàn. Gỗ vẫn còn ấm. Nghĩa là ở đây, gần đây. Hoặc đang ở đó trong nhà.

Cổ nổi hết gai ốc.

kiểm tra các phòng.

Phòng khách y như cũ, bức ảnh gia đình vẫn treo tường. , cha và . Chỉ ba .

kỹ khung ảnh. Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Nụ của trong ảnh gượng gạo, còn cha thì nghiêm nghị như khi. điều khiến nổi da gà là chỗ trống phía bên nhớ rõ ngày chụp, chỉ ba thôi.

Vậy tại trong ảnh… một mảnh vải đỏ nhỏ ở mép khung, như góc áo của một đứa trẻ ai đó… xóa ?

giơ tay chạm kính. Tấm kính lạnh buốt.

“Ảnh mốc ,” tự nhủ. tin chính .

Bếp vẫn sạch. Bếp lò còn ấm. Trên quầy bếp đặt một chiếc nồi nhỏ. Không gì bất thường. mở nắp nồi.

Trống rỗng.

mùi trong nồi… ngọt, thơm, ngai ngái. Mùi thịt chín. Mùi từng ngửi nhiều hồi nhỏ.

Mùi mà cha luôn bắt ăn mỗi tối.

“Con cần ăn nhiều hơn,” cha .

“Tại ạ?”

“Để sống.”

Giờ nhận : mùi đó… giống thịt heo. Không thịt gà. Không giống bất cứ thứ thịt gì từng ăn khi trưởng thành.

đặt nắp nồi xuống, cố giữ nhịp thở bình tĩnh.

Tầng hai im lặng đến mức tiếng tim đập.

Cầu thang gỗ kẽo kẹt theo từng bước chân. Mùi ẩm mốc đậm dần. Ánh sáng từ cửa sổ cuối hành lang lọt chỉ đủ để thấy những mảnh bụi lơ lửng như tàn tro.

Phòng của cha bên trái, phòng của bên .

mở cửa phòng .

Phòng vẫn như 15 năm : giường nhỏ, bàn học, cửa sổ cũ khung sắt, một con gấu nhồi bông mất mắt ở góc. từng ghét con gấu đó. bây giờ nó, thấy quen thuộc đến mức nghẹn .

sờ lông gấu. Lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phai-chinh-toi-da-an-thit-no/chuong-1.html.]

Dưới chân , sàn kêu “cọt kẹt” một tiếng — ngay đó thấy tiếng bước chân từ nhà.

Là tiếng bước chân nhẹ, nhẹ. Như của một đứa trẻ.

Lạnh sống lưng, im, nín thở. Bước chân đến chân cầu thang… dừng . nghiêng tai .

Năm giây.

Mười giây.

Hai mươi giây.

Rồi từng bước một, nó lên.

Chậm. Rất chậm.

lùi , tay nắm lấy cạnh bàn. Mồ hôi chảy xuống lưng.

Tiếng bước chân dừng ngay cửa phòng .

Im lặng.

Rồi…

“Cộc… cộc… cộc.”

Ba tiếng gõ.

lấy sức từ , nhưng vẫn buột miệng hỏi:

“…Ai đó?”

Không tiếng trả lời.

Chỉ tiếng thở yếu ớt. Ngắn. Nhanh.

Của trẻ con.

lùi về phía cửa sổ, tay run bần bật. Rồi tiếng gõ vang lên nữa — mạnh hơn.

“CỘC—CỘC—CỘC.”

nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa phòng.

Hít sâu.

Và giật mạnh.

Hành lang trống trơn.

Không một ai.

sàn… dấu chân nhỏ bằng đất ẩm, từ cầu thang dẫn đến đúng cửa phòng . In rõ ràng.

Và dấu chân nhỏ … dừng ở đúng vị trí nó gõ cửa.

Rồi biến mất.

Không cầu thang. Không tiếp tục .

Chỉ biến mất giữa hành lang, như thể chủ nhân của nó tan khí.

kiểm tra phòng cha.

Phòng tối đen, mùi t.h.u.ố.c bắc nồng nặc khiến ho sặc. Mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, trừ một thứ: cái giường.

Tấm chăn giường lõm xuống một phần, như ai đó — hoặc — lên đó. đưa tay chạm chỗ lõm. Ấm.

ở đây. Rất gần đây.

định đóng cửa thì phát hiện cánh cửa một mảnh giấy nhỏ dán bằng đinh. Giấy cũ ngả vàng. Nét chữ run rẩy của cha.

:

“Nếu con … thì nó thức dậy.”

cảm thấy tim như ai bóp nghẹn.

Dưới dòng chữ đó, cha thêm:

“Đừng để nó đói.”

Ngay khoảnh khắc đó, bên tai vang lên một giọng trẻ con quen thuộc đến tê tái:

“Anh ơi… em đói quá…”

Gió từ hành lang thổi , cửa phòng cha đập mạnh tường.

— và bàn ăn nhà, hai cái bát lật ngược… giờ úp xuống, như thể ai đó bày bữa ăn.

Hai đôi đũa ngay ngắn.

Một đôi dài.

Một đôi ngắn.

Rất ngắn.

c.h.ế.t lặng, dám cử động.

Rồi giọng trẻ con thì thầm ngay gáy .

Gần đến mức như môi ai đó đang chạm tai :

“Anh về … giờ chúng ăn gì đây?”

Loading...