Ông Xã Vừa Tròn 18 Của Tôi - Chương 13: Chị Họ

Cập nhật lúc: 2025-11-22 03:47:36
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 13: Chị Họ

Nghe yêu cầu của Lâm Tú, Hứa Hạ như sét đ.á.n.h ngang tai. Cô ấp úng hồi lâu mới lên tiếng: “Mẹ, như . Ngộ nhỡ chuyện con và Tịch Trạch đính hôn phát hiện, sẽ ảnh hưởng lớn đến .”

 

Lâm Tú nào cô giải thích, bà mất kiên nhẫn: “Không phát hiện . Cô cứ bảo là chị họ của A Trạch. cũng thế với giáo viên chủ nhiệm . Nếu cô cũng thôi, xin cha cô, ông …”

 

“Đừng, đừng, đừng.” Hứa Hạ hốt hoảng: “Con , , con sẽ .”

 

thể để Lâm Tú gọi điện cho cha nữa, bằng cha con hai bất hòa.

 

Bấy giờ, Lâm Tú mới hài lòng ‘ừ’ một tiếng, kế đến dặn dò: “Lúc họp phụ , cô nhớ ghi chép cẩn thận những gì giáo viên về A Trạch, đó tổng hợp thành file word gửi cho .”

 

“Còn… còn soạn thành văn bản á?” Hứa Hạ cảm thấy đau đầu.

 

“Đương nhiên. Bây giờ là thời điểm then chốt. Mỗi một từ giáo viên đều liên quan tới tương lai A Trạch. Đừng chút chuyện cỏn con , cô cũng nổi nhé.” Lâm Tú lên giọng.

 

đến , Hứa Hạ còn nữa, đành nhận lời.

 

“Còn nữa, tạm thời chớ chuyện với A Trạch.” Lâm Tú nhắc nhở.

 

“Tại ạ? Sao báo cho ?”

 

đang nghĩ đến khả năng về kịp để tham dự.”

 

“Vậy thể đến kịp ?” Hứa Hạ mong mỏi.

 

“Ôi trời, nếu nắm chắc thì tìm tới cô . Đợi tin của .” Lâm Tú xong thì ngắt máy.

 

Hứa Hạ điện thoại hồi lâu, tâm trạng rối bời.

Ở đây có một rổ Pandas

 

Những ngày kế tiếp diễn suôn sẻ, giáo viên dự khuyết lượt tới ứng tuyển, Lâm Tú bất ngờ đến thăm sắp xếp nhiệm vụ nào khác. Tin nhắn hồi âm của Tịch Trạch cuối cùng cũng còn chữ ‘ừm’ ngắn ngủn, đó là hai từ ‘ ’.

 

Cuối tuần, Hứa Hạ về thăm cha. Ngày thứ hai lễ đính hôn, ông dọn khỏi căn biệt thự ở Khê Thượng Quân. Hứa Văn Hữu từ chối lời mời về nhà ở của Tịch Minh Cư, mà mua một căn nhà khác ở ngoại ô thành phố cùng một mẫu đất trống, bắt đầu cuộc sống của một nông dân. Hứa Hạ bắt mấy chuyện tàu điện ngầm và xe buýt mới tới nhà cha. Vừa xuống xe, cô trông thấy cha đang gánh nước từ ao sang ruộng, bèn vội vàng đến giúp.

 

“Cha, cha xách nước ?”

 

“Tưới rau.”

 

“Không ở đây nước máy ư? Sao còn gánh nước?”

 

“Rau trồng bằng nước máy ngon.”

 

“Ồ…”

 

Hai gánh nước qua ruộng, nơi ba luống rau xới lên. Qua những tấm hình cha gửi cho , Hứa Hạ hiểu đại khái tình hình ở đây. Mảnh vườn vốn cây cỏ um tùm, ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cha cô dọn dẹp đấy.

 

“Cha, cha trồng rau gì ạ?” Cô cầm gáo bầu lên, bắt đầu tưới nước.

 

Hứa Văn Hữu bên cạnh, đ.ấ.m hông: “Cải thảo, cải trắng và cần tây. Cha dùng phân hóa học mà mua phân bón của hàng xóm. Đợi đến lúc thu hoạch cha sẽ cho các con một ít. Rau trái tươi , chắc chắn ngon hơn đồ mua.”

 

Thấy cha vui vẻ, Hứa Hạ cũng vui lây: “Tốt quá! Cảm giác như lâu lắm ăn rau sạch.”

 

Hứa Văn Hữu con gái đang tưới nước, gượng gạo : “Lần cha nặng lời, con đừng để bụng.”

 

Hứa Hạ chua xót, ngờ cha xin , vội đáp: “Cha đừng nghĩ nhiều, do từ đầu con .”

 

Hứa Văn Hữu lắc đầu: “Không, con . Những năm qua, con luôn ngoan ngoãn lời, từng khiến cha nhọc lòng. Lần vì suy tính của riêng cha mà con chịu áp lực gả cho nhà họ Trạch. Nếu Tịch Trạch hôm đó hùng hổ dọa nạt, cha cũng trút giận lên con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ong-xa-vua-tron-18-cua-toi/chuong-13-chi-ho.html.]

 

“Không ạ. Con cái nào mà chẳng cha dạy bảo.” Hứa Hạ an ủi.

 

“Sau đó, bà khó con ?”

 

“Không ạ. Công ty nhà họ cũng đủ bận , rảnh để quản con.”

 

“Vậy thì . Dù cũng là lớn trong nhà, gì thì con cứ , còn là chuyện khác. Phải , A Trạch thì ? Con ở cùng thằng bé hòa thuận ?”

 

Hứa Hạ : “Rất ạ.”

 

Hứa Văn Hữu gật đầu: “Các con mới sống chung, nhiều việc cần thích ứng. Con lớn hơn thằng bé, bao dung nó một chút. Con trai mà, ưa ngọt. Thằng bé còn nhỏ, con đối với nó, nó nhất định sẽ lời. Bây giờ con quản giáo , đến khi thành thói , nó chẳng rời con nổi .”

 

“Cha, cha từ ?” Hứa Hạ kinh ngạc xen lẫn ngại ngùng, thực sự nghĩ tới cha sẽ những lời với .

 

Hứa Văn Hữu đáp: “Cha và con chính là như . Đây là cách chung sống của chúng .”

 

Nghe cha , cô bất giác lặng . Mẹ cô lớn hơn cha cô hai tuổi. Không ngờ hôm nay cha nhắc về . Chẳng trách bao năm qua, nhiều đến tận cửa mai, ông vẫn nhận lời.

 

Hai cha con trò chuyện một lúc dùng cơm trưa. Hứa Hạ đưa cha dạo quanh xóm mấy vòng, bấy giờ mới lục tục về.

 

“Số trứng gà cha mua từ hàng xóm sáng nay. Đều là đặc sản địa phương chính hiệu. Con mang về ăn cùng A Trạch .” Hứa Văn Hữu lấy hai thùng dầu cũ đựng đầy ắp trứng.

 

Hứa Hạ thùng dầu quấn băng keo cẩn thận mà cảm động: “Cảm ơn cha. Con sẽ ăn thật ngon miệng ạ”

 

“Lần chuyện với cha Tịch Trạch, cha sẽ bảo họ sắm cho con chiếc xe. Họ vay của cha mấy chục triệu, chẳng lý nào để con gái cha chen chúc xe buýt về đây .”

 

Hứa Hạ ngại chuyện thêm phiền phức, bèn từ chối: “Không cần ạ. Con còn bằng lái. Đợi thi đậu tính ạ.”

 

Hứa Văn Hữu: “Vậy con nên tranh thủ . Hiện tại thời gian dư giả, tiết trời cũng mát dần lên, thích hợp học lái.”

 

Hứa Hạ giơ hai tay đồng ý. Lúc về đến tiểu khu hơn 8 giờ tối, tay xách trứng mỏi rã rời, cô hối hận vì chịu bắt taxi. bản là một sáng suốt, Hứa Hạ hiểu nghèo tiêu kiểu nghèo, giàu xài kiểu giàu. Tháng lĩnh phí sinh hoạt, cô nhất định cùng Lâm San xõa một bữa. Đang xách trứng về phía , bỗng tay Hứa Hạ nhẹ bẫng. Tịch Trạch từ tới bao giờ, cầm lấy thùng trứng từ tay cô.

 

Thằng nhóc còn giúp đỡ cô nữa. cái tật thanh, phát tiếng của thể sửa . Vừa suýt cô thót tim. Hai bước thang máy, Hứa Hạ bất giác xoa vết hằn đỏ tay cầm, khỏi cảm thán tình thương của cha thực sự quá nặng nề. Biết chỉ lấy một thùng thôi.

 

Tịch Trạch cũng thấy vết đỏ tay Hứa Hạ. Bản cầm hai thùng trứng còn thấy nặng, với cô nên xách nặng như nữa. lời đến miệng mấy nuốt ngược trở về. Hiện tại vẫn quen chủ động bắt chuyện với cô.

 

Cuối tuần trôi qua nhanh chóng, đến sáng thứ hai. Hứa Hạ nhắn tin hỏi Lâm Tú thể về kịp . Lâm Tú bảo tới sân bay . Cuộc họp phụ bắt đầu lúc 3 giờ chiều. Hứa Hạ vốn cho rằng bà sẽ đến kịp. Nào ngờ 2 giờ 30 phút chiều, Lâm Tú đột nhiên nhắn tin báo chuyến bay hoãn, thể dự họp. Có lẽ vì chuẩn sẵn sàng cho tình huống nhất ngay từ đầu, nên khi Lâm Tú , cô cũng quá căng thẳng. Ăn que kem lấy bình tĩnh xong, cô sải bước về phía lớp 12/1, nơi Tịch Trạch cũng đang mặt.

 

Trong lớp, phụ định chỗ , học sinh thì yên lặng cuối lớp, đợi những phán quyết từ cuộc họp. Hứa Hạ trông thấy Tịch Trạch, trong góc, đang cúi đầu Dương Húc chuyện. Nữ sinh gặp hôm đưa cơm cũng trong hàng ngũ, cô bé rạng rỡ hai . Không thể , khung cảnh mắt quả thực ngọt ngào.

 

Hứa Hạ sang những khác, nhịn mà xoa trán. Bởi lẽ cô còn trông thấy mấy nam sinh chặn taxi cùng ba cô gái chắn đường nhà hôm nọ. Cả bọn mà học chung một lớp.

 

“Cô Hứa, đến lớp chúng ? Cô đến dự thính ?” Châu Tấn Nguyên bước tới hỏi.

 

Hứa Hạ lắc đầu, bấm bụng : “ đến họp phụ cho Tịch Trạch. Hẳn là với thầy . là chị họ .”

 

Châu Tấn Nguyên trợn tròn mắt: “Cô là chị họ Tịch Trạch? Sao đây cô nhắc tới?” Lúc vô cùng khó xử, vì dù khiển trách Tịch Trạch ngay mặt cô.

 

Hứa Hạ ngượng: “ cũng sợ sẽ tạo thêm áp lực cho thầy Châu. Cho nên mới… mới ngay từ đầu. Có điều, hôm nay Tịch Trạch bận việc đột xuất, đến kịp, nên mới mặt tham dự.”

 

Châu Tấn Nguyên ‘ừm’ một tiếng bất ngờ hô lên: “Tịch Trạch, chị họ tới , dẫn cô chỗ .”

 

Tiếng thét của thành công thu hút sự chú ý của . Hứa Hạ vốn trong im lặng, bây giờ chỉ hận thể đào một cái lỗ chui xuống. Tịch Trạch đang trò chuyện ngẩng đầu lên, bắt gặp Hứa Hạ đang lúng túng giữa lớp. Bạn học xung quanh cũng nhao nhao sang hai , phát hiện giáo viên dạy khuyết thường ngày điềm tĩnh nay đỏ tai một cách khó hiểu.

 

Mất chừng ba giây để Tịch Trạch hồn từ cơn kinh ngạc. Cậu len qua đám đông, đến bên Hứa Hạ, thì thầm bên tai cô: “Chị họ, đây nhé.”

Loading...