ÔN TỪ - 2

Cập nhật lúc: 2025-08-10 11:52:06
Lượt xem: 3,699

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mộng, con thơ mãi thôi, từng tiếng gọi “mẫu ”. Chớp mắt thấy Bùi Chấp dần trưởng thành, dáng dấp y hệt phụ nó, đối với thì lạnh nhạt như băng.

 

“Ngươi xứng mẫu .”

 

“Mẫu của , tuyệt hạng thấp hèn nơi thôn dã như ngươi.”

 

“Nếu vì ngươi phận thấp hèn, phụ ghét bỏ , xem nhẹ tính mạng , để ở Yến Đô mồi nhử, suýt mất cả mạng.”

 

Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Ta đẩy cửa , ánh trăng chỉ thấy một đứa bé như sói con từ bếp chạy .

 

Đầu nó bê bết máu, tay nắm chặt hai cái bánh mỏng, đôi mắt lạnh lẽo gắt gao , như thể sắp nhào tới cắn một phát.

 

Vùng nhiều trẻ nhỏ nhà, vết m.á.u đầu nó e là dân làng đánh khi đang ăn trộm.

 

Nhìn sói con , chợt nhớ đến Bùi Chấp.

 

Cái khổ vì đói, A Chấp của nếm đủ.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta thở dài, giữa ánh mắt đầy cảnh giác , dắt nó trong nhà.

 

Lấy thảo dược băng bó vết thương đầu nó, đó đưa nó ngoài.

 

“Ngày mai tới thuốc. Nếu đói bụng, thể tìm , chớ trộm nữa.”

 

Sói con ban đầu cắn răng ương bướng, đỏ hoe mắt, mấy bước ngoái một , cuối cùng bất ngờ chạy trở , dẫn lên núi.

 

“Ta trộm bánh của ngươi, nhưng cho ăn. Tiên sinh sắp c.h.ế.t , cầu ngươi cứu ngài , nguyện lấy mạng trả cho ngươi.”

 

Chỉ thấy sườn núi một nam nhân mặc giáp trụ, m.á.u me loang lổ nhuộm bộ ngân giáp thành sắc đen, để lộ một góc bạch bào.

 

Tựa hệt năm xưa, khi cứu Bùi Chiêu bên bờ sông cổng làng.

 

“Tiên sinh là vì cứu mà trúng đao của sơn phỉ. Ngài , ngươi sẽ cứu ?”

 

Giọng trẻ thơ tha thiết, sống sượng chặn bước chân vốn định .

 

Ta khom , đưa tay bắt mạch cho nam nhân .

 

Ôn Từ ơi Ôn Từ, ngươi quả thật chẳng hề nhớ lấy bài học xưa.

 

03

 

Từ đó về , trong viện nhiều thêm một lớn một nhỏ.

 

Kẻ nhỏ tên họ, cũng chẳng cha , bèn ở cùng chung sống, đặt tên cho nó là Ôn Chấp An.

 

Ôn Chấp An như thể trong mắt lúc nào cũng việc để , khi thì lo vun trồng dược điền, khi thì bổ củi quét sân, đun nước nấu cơm.

 

Nó miệng lưỡi sắc bén, trong làng nếu lưu manh vô quấy nhiễu , nó luôn là kẻ xông lên đầu tiên, dù đổ m.á.u cũng cắn đối phương một miếng mới chịu.

 

Nó giữ của ăn, trái dại hái từ núi đem về dâng mặt , nhất định là quả ngọt nhất, thơm nhất.

 

Bề ngoài hung hăng, nhưng lén lút gọi một tiếng ‘Mẫu ’; thấy chau mày, nó liền gượng bảo chỉ là một thoáng si tâm vọng tưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/on-tu/2.html.]

 

gọi là vọng tưởng chứ?

 

Còn kẻ lớn, tên Tạ Trường Yến, hôn mê nửa tháng mới tỉnh, mất thêm hai tháng mới xuống giường. Khi tỉnh dậy, trả nổi nghìn vàng tiền thuốc, đành ở thảo lư của , phụ hái thuốc, tán dược, coi như việc trừ nợ.

 

Một năm trôi qua, trong làng đồn Tạ Trường Yến là “tiểu bạch kiểm” do nuôi.

 

Ta định đuổi , nhưng Ôn Chấp An đến tuổi nhập m.ô.n.g học*, đang thiếu một vị phu tử.

 

(*nhập m.ô.n.g học: bước giai đoạn học vỡ lòng, nhập môn tri thức.)

 

“Ôn nương tử là tiểu Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nhưng chuyện m.ô.n.g học, e rằng khó thể đích kèm cặp.”

 

Một câu , chặn lời .

 

Thôi thôi, dù cũng sẽ rời , chậm một hai năm cũng chẳng .

 

Ngày nối ngày, năm qua năm, Ôn Chấp An sách chăm chỉ, như thể “huyền lương thích cốt”* mà cầu một tấm công danh.

(huyền lương= treo tóc lên xà nhà; thích cốt = lấy d.a.o hoặc vật nhọn đ.â.m đùi cho tỉnh táo;  Ý nghĩa: Dùng để ví học tập, việc với ý chí mạnh mẽ, tự rèn luyện gian khổ, ngại đau khổ để đạt mục tiêu.)

 

Còn Tạ Trường Yến thì chẳng chút phong độ sư trưởng, mỗi ngày pha trò trêu ghẹo, ngắt hoa dắt chó, may dược điền của chăm nom khéo, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

“Tạ phu tử, thêm hai thiên sách lược, tối nay ngài hứa sẽ duyệt cho , ngủ nướng, mau giảng cho .”

 

Bị Ôn Chấp An quấn lấy đến phát phiền, Tạ Trường Yến liền chạy tới tìm cầu cứu.

 

Hắn tiện tay đưa cho một bản y thư cổ mà ngay cả ở vương thành Yến Đô năm xưa cũng từng thấy.

 

Cầm của thì tay mềm, đành khuyên Ôn Chấp An nên cân bằng giữ học tập và nghỉ ngơi.

 

Thằng bé nhỏ tuổi , ngay mặt , nước mắt lưng tròng, mặt mày cảm động, bảo rằng sẽ theo tất cả lời .

 

lưng , nó cùng Tạ Trường Yến gà bay chó sủa, chẳng khác nào mèo vờn chuột.

 

Mấy năm ở đất Sở, tháng ngày êm đềm.

 

Trong giấc đêm, hiếm khi còn ác mộng giật tỉnh giấc.

 

Hôm , chẩn bệnh trở về, trưởng làng tìm đến, quý nhân tới Sở hương, bảo ngọn núi thường lên hái thuốc tàng chứa mỏ sắt, quen địa hình, xin dẫn đường cho quý nhân.

 

Nhớ khi mới tới làng, chính trưởng làng sắp xếp chỗ ở cho , ân tình khó chối, bèn gật đầu.

 

Hôm , lên núi, cúi bước tới mặt quý nhân, trưởng làng bảo quỳ xuống hành lễ:

 

“Dân phụ bái kiến quý nhân.”

 

Vừa quỳ, quý nhân cách vài bước chợt khựng . Ta thoáng thấy một góc trường bào huyền sắc thêu kim quen thuộc.

 

Ngẩng đầu, quý nhân ngay mặt.

 

Bốn mắt giao — hóa là cố nhân xa cách bao năm.

 

 

Loading...