Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Ôm lấy mặt trời - Chương 11: Gần hơn một chút

Cập nhật lúc: 2025-01-24 05:23:49
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

An Minh ngẩn cổng nhà , chiếc xe của Cảnh An lao . Cảm giác hỗn loạn trong lòng cô chẳng thể nào giải thích . Cô hít một thật sâu, cố gắng bình tĩnh khi bước nhà.  

[Thôi nào, chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Đừng để tâm đến . Chỉ cần nghỉ ngơi, mai tỉnh dậy là thứ sẽ .]  

lòng cô ngừng lặp lặp hình ảnh ánh mắt , sâu thẳm, kỳ lạ, như thể thấu tất cả điều cô nghĩ.  

---

**Bên trong xe, Cảnh An lái xe mỉm nhẹ.**  

[ là thú vị thật. Cô gái ngoài mặt thì luôn cứng rắn, nhưng trong lòng nghĩ đủ thứ linh tinh. Có lẽ suy nghĩ của cô cũng tệ lắm.]  

Tiếng nhạc phát từ radio hòa cùng tiếng gió rít qua cửa kính. Anh chống tay lên vô lăng, mắt thoáng đượm vẻ suy tư.  

[Cô nghĩ  đáng ghét ? ánh mắt cô lúc nãy, rõ ràng như thế. Lúc nào cũng miệng một đằng, lòng nghĩ một nẻo...]  

Anh khẽ , lắc đầu, tự nhủ bản nên quan tâm quá nhiều. càng cố bỏ qua, hình ảnh gương mặt đỏ bừng của cô càng hiện rõ trong tâm trí.  

---

**Ngày hôm , tại trường học.**  

An Minh bước chậm rãi lớp, cố gắng để ý đến ánh mắt của . Vết đau ở cổ chân giảm bớt, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ từng bước vững.  

Ngọc Lan, cô bạn của An Minh, lập tức chạy tới, ánh mắt đầy lo lắng. “Minh! Cậu ? Nghe hôm qua trượt chân ngã ? Ai đưa về thế?”  

“Ừ, .” An Minh trả lời qua loa, cố né tránh ánh mắt dò hỏi của bạn .  

“Đừng giấu tớ. Hôm qua tớ thấy xe của Cảnh An đỗ nhà .”  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/om-lay-mat-troi/chuong-11-gan-hon-mot-chut.html.]

“Cái gì?!” An Minh bật thốt, nhưng ngay lập tức nhận phản ứng quá mức, cô vội vàng hạ giọng: “À… gì. Là  tiện đường thôi.”  

[Trời ơi, tại chuyện gì cũng qua mắt con nhỏ ? Mà hôm qua nghĩ đến việc   để xe ở xa một chút chứ!]  

Ngọc Lan chằm chằm cô, ánh mắt tò mò lộ rõ. “Tiện đường? Hai tiện đường cùng ? Nói thật , chuyện gì giữa với đúng ?”  

“Không !” An Minh phản bác ngay lập tức, nhưng giọng run rẩy của cô khiến chính cô cũng tin nổi.  

[Ngọc Lan, tha cho mà! Chuyện đó gì đáng !]  

Ngọc Lan nghiêng đầu cô một lúc, bất ngờ khúc khích. “Thôi , tớ hỏi nữa. mà…”  

mà gì?”  

“Cậu đỏ mặt kìa.”  

An Minh sững , vội lấy tay che mặt, nhưng quá muộn. Ngọc Lan lớn, để mặc cô đó tự dằn vặt trong sự ngượng ngùng.  

---

**Ở một góc hành lang, Cảnh An dựa lưng tường, khoanh tay ngực, lặng lẽ về phía lớp học của An Minh.**  

[Mình đúng là chút tò mò. Không   sẽ giải thích với bạn  thế nào về chuyện hôm qua.]  

Anh nhắm mắt, tập trung lắng .  

[Mình gì đây? Cứ như thế thì chắc chắn Ngọc Lan sẽ nghĩ linh tinh mất. mà nếu giải thích nhiều quá càng đáng nghi hơn. Aaa, tại chuyện cứ rối tung lên thế ?]  

Cảnh An khẽ bật , lắc đầu bước .  

“An Minh, đúng là  thú vị thật.” Anh thì thầm, ánh mắt thoáng nét dịu dàng.  

Loading...