Lê An Minh bước nhà, đôi chân vẫn còn đau nhưng cô quên cảm giác khó hiểu trải qua. Vừa đến phòng khách, cô thấy , bà Lê, đang sofa, mắt chăm chú màn hình điện thoại.
"Con về ? Sao muộn thế?" Giọng bà Lê lạnh nhạt, nhưng ánh mắt thoáng chút lo lắng lướt qua khi chân cô.
"Con dạo thôi, gì ." An Minh cố giữ giọng bình thản, nhưng lòng chút khó chịu. Bà lúc nào cũng , chỉ hỏi một cách hời hợt về với công việc. Ngôi nhà vốn dĩ bao giờ mang cảm giác ấm áp mà cô luôn thèm .
"Chân con ? Trật chân ?" Bà Lê cuối cùng cũng buông điện thoại, liếc qua đôi giày dính bẩn của cô.
"Con trượt thôi, . Bạn con đưa về ." Cô trả lời qua loa, bước nhanh lên cầu thang, kéo dài cuộc trò chuyện.
Bước phòng, An Minh thả xuống giường, ánh mắt vô thức ngoài cửa sổ. Mưa vẫn ngừng rơi, từng hạt tí tách đập khung kính, hòa quyện cùng cảm giác trống rỗng trong lòng cô. Cô đưa tay chạm nhẹ nơi đỡ lúc nãy, bỗng dưng cảm thấy cả nóng bừng lên.
"Chu Cảnh An..." Cô khẽ gọi tên , như thể kiểm chứng điều gì đó. ngay khi tên thoát khỏi môi, cô lập tức lắc đầu, cố gắng xua những suy nghĩ mơ hồ.
"Không ! Mình thể thích cái tên khó ưa đó!" An Minh tự nhủ, nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp, như phản bội chính suy nghĩ của cô.
---
Bên , Chu Cảnh An về đến nhà. Ngôi biệt thự nhà họ Chu to lớn nhưng lạnh lẽo, chẳng khác gì khí trong lòng lúc . Anh bước phòng , quăng chìa khóa lên bàn, thả lưng xuống ghế.
Ánh mắt lơ đãng chiếc áo khoác tay – chiếc áo mà khoác cho An Minh khi đỡ cô xuống xe. Nó vẫn còn vương mùi hương dịu nhẹ của cô, khiến bất giác nhíu mày.
"Đang nghĩ cái quái gì chứ?" Anh lầm bầm, ném chiếc áo lên giường, nhưng thể ngăn những suy nghĩ về cô ùa đầu.
Cô gái đó... lúc trông thật yếu đuối. ánh mắt bướng bỉnh và đôi môi mím chặt lúc tức giận khiến chẳng thể rời mắt. Cô như một mâu thuẫn sống động, mạnh mẽ mong manh, ngừng gần, dù rằng sẽ ngày thương.
Anh bật nhạt, tự trách bản để tâm đến cô nhiều như . sâu trong lòng, , cô chiếm lấy một góc nhỏ trong trái tim – một cách vô thức và chẳng thể kiểm soát.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/om-lay-mat-troi/chap-8.html.]
### Sáng hôm ...
Ánh mặt trời len lỏi qua rèm cửa, kéo theo một ngày mới. An Minh bước xuống cầu thang thấy bà Lê ở bàn ăn, chuẩn bữa sáng.
"Mẹ, hôm nay con đến trường sớm một chút." Cô lên tiếng, định tạo cớ để tránh cùng bà lâu.
"Ừ, để tài xế đưa con ." Bà Lê vẫn rời mắt khỏi cốc cà phê mặt.
"Không cần, con tự ." An Minh vội vàng đáp, bà hỏi thêm.
Cô bước khỏi nhà, lúc thấy chiếc xe đạp cũ của đang dựng bên hiên. Cô mỉm , bước đến dắt xe đường. lúc đó, một chiếc ô tô quen thuộc từ xa lao đến. Cửa kính xe hạ xuống, và gương mặt lạnh lùng của Chu Cảnh An hiện .
"Đi xe đạp ? Lên xe đưa ." Anh nhàn nhạt , như thể đó là việc hiển nhiên.
"Không cần! phiền ." Cô gắt lên, nhưng lòng khẽ rung động.
"Không phiền. chỉ thấy lết chân đến trường than vãn thôi." Anh nhếch môi, giọng đầy vẻ châm chọc.
Cô cắn môi, ngập ngừng một chút, cuối cùng thở dài, trèo lên xe . Trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp. Còn , đôi mắt thoáng ánh lên một tia thích thú khi vẻ mặt lúng túng của cô.
---
**Tại cổng trường...**
Cả hai bước xuống xe, lập tức trở thành tâm điểm chú ý của . Những ánh mắt tò mò, ngạc nhiên cùng tiếng thì thầm bàn tán vang lên khắp nơi.
"Cậu là ai thế? Sao cùng Chu Cảnh An?" Một nữ sinh nhỏ với bạn .
"Nhìn cũng bình thường mà, đưa học chứ?" Một giọng khác đầy ghen tị vang lên.
An Minh đỏ bừng mặt, nhanh chóng bước thật nhanh lớp. từ bao giờ, trong lòng cô nhen nhóm một mối bận tâm mới. Liệu thứ giữa cô và sẽ đến ?