Cô quanh phòng, những trong gia đình đều vui vẻ trò chuyện với , ánh mắt ai cũng ánh lên vẻ hi vọng, mong đợi. chỉ cô cảm thấy nặng nề. Mặc dù cô tự tin khả năng của , nhưng nghĩ đến việc đối mặt với – mà cô từng gặp trong suốt những năm qua – khiến tim cô đập loạn nhịp.
Mẹ cô đột nhiên kéo cô sang một góc, giọng đầy nghiêm túc.
-"Con nhất định mang thằng nhóc cứng đầu về rể Lê gia cho . Nếu , đừng gọi là nữa."
Cô mỉm nhẹ, nhưng trong lòng dễ chịu. Mẹ cô luôn mong cô những thứ nhất trong cuộc sống, nhưng cô nghĩ rằng áp lực đến từ chính gia đình . Cô chỉ thể thở dài và nhẹ nhàng trả lời.
-"Con , ."
Mẹ cô mỉm hài lòng, nhưng cũng vẻ hề buông lỏng sự nghiêm khắc.
-"Con hiểu ? Nhà họ Chu điều kiện. Dù cho con cũng thiếu thốn, nhưng việc kết thông gia với họ sẽ lợi cho Lê gia nhiều. Mẹ chỉ một con là con gái, con những điều nhất. Con hiểu lời chứ?"
-"Con hiểu , . Yên tâm, thằng nhóc đó thể thoát khỏi con ."
Cô , ánh mắt lấp lánh, đầy quyết tâm. Những lời cô lý. một điều, cô cũng thể bỏ qua – chỉ vì lợi ích của gia đình mà cô sẽ từ bỏ những gì . Anh, Chu Cảnh An, thể lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng cô sẽ dễ dàng để trốn tránh phận .
Cuối cùng, bữa ăn kết thúc, lên chuẩn về. Cô theo bước khu vực đỗ xe. Khi cô định lên xe, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, bước gần. Là , Chu Cảnh An. Anh mở cửa xe, kịp xung quanh thấy một ảnh nhỏ bé chạy vụt lên ghế , là cô.
Anh sang cô, ánh mắt lạnh lùng.
-"Cậu gì?"
Giọng khàn khàn, đầy thô lỗ, che giấu sự bực bội.
Cô chỉ mỉm , thản nhiên đáp .
-" dẫn tham quan Thành Đô."
Anh tỏ bất ngờ, chỉ thở một thuốc tiếp tục hút, hề quan tâm đến những gì cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/om-lay-mat-troi/chap-2.html.]
-" là lái xe của ?"
Anh buông một câu buồn chán, rít thêm một thuốc. Cô mất thời gian, đành nhanh chóng chạy lên ghế lái phụ .
-" hôn ước với đó."
Chu Cảnh An ngừng hút thuốc, ánh mắt lạnh lùng cô, vẻ mặt chẳng chút đổi.
-"Nếu thế thì ? Cậu nghĩ quan tâm ?"
Cô gì, chỉ khẽ lắc đầu. Mọi thứ trong cô như xác định. Dù tỏ thờ ơ đến , cô sẽ bỏ cuộc.
Anh chế giễu cô.
-"Cậu nghĩ quan tâm cuộc hôn nhân thành ? chẳng quan tâm gì đến chuyện ."
Cô nheo mắt, im lặng một lúc, bất ngờ đáp .
-" thì ."
Câu nhẹ nhàng, nhưng đầy nghiêm túc, khiến giật . Anh liếc cô một cái, như tìm hiểu, xem cô đang gì.
Và , cô một câu khiến khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
-"Này, Chu Cảnh An, thích ."
Chu Cảnh An cô, vẻ mặt mấy tin tưởng, nhếch mép .
-"Cậu thích ?"
Cô gật đầu kiên định. Anh chỉ mỉm , tiếp tục vuốt tóc.
-"Tại thích ? là một thằng khốn nạn, kết hôn, và chẳng quan tâm gì đến cả."