Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ôm Em Trong Vòng Tay - 7

Cập nhật lúc: 2025-05-05 07:14:33
Lượt xem: 624

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi cắn môi:

 

“Xin lỗi anh.”

 

Anh thở dài:

 

“Bảo bối, em xin lỗi vì chuyện gì vậy.

 

“Anh rất vui vì em tức giận vì anh.”

 

Anh vén mấy sợi tóc lòa xòa sau tai tôi:

 

“Anh thích dáng vẻ em để tâm đến anh.”

 

Tôi ngơ ngác nhìn anh:

 

“Tại sao?”

 

Tạ Trạm cúi đầu hôn tôi.

 

“Bởi vì anh yêu em.”

 

12

 

Tạ Trạm nói với tôi rằng, anh rất thích đứa con của chúng tôi.

 

“Đừng phá bỏ nó.”

 

“Anh giận không phải vì em mang thai, mà là vì em không nói với anh, phản ứng đầu tiên lại là định lén lút phá thai.”

 

Cuối cùng Tạ Trạm cũng nhận ra, để tôi tự suy nghĩ thì tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra được vấn đề, đoán tới đoán lui chỉ càng đoán càng sai.

 

“Tại sao anh hỏi em có mang thai không mà em lại chối?”

 

Tôi nhìn chỗ khác, tự cuộn mình lại rồi chui tọt vào góc ghế sofa.

 

Cảm giác như sắp bị mắng.

 

Tôi bịt tai lại:

 

“Đừng mắng em dữ quá, em yếu đuối lắm.”

 

Tạ Trạm gỡ tay tôi ra.

 

Tôi tội nghiệp nhìn anh:

 

“Bịt tai cũng không được sao?”

 

Nhất định bắt tôi phải nghe à?

 

Được rồi, nghe thì nghe.

 

Nếu mắng tôi khóc, tôi sẽ trốn đi chỗ khác khóc một mình.

 

Chắc chắn rồi!

 

“Không mắng em.”

 

“Thật không?”

 

“Thật.”

 

Tôi nhìn anh một lúc lâu, xác định Tạ Trạm thật sự sẽ không mắng tôi, liền đưa tay ôm lấy cổ anh.

 

“Anh không mắng em, anh là người tốt.”

 

Tạ Trạm bế tôi lên, khẽ tặc lưỡi:

 

“Học đâu cái kiểu phát ‘thẻ người tốt’ lung tung vậy? Nói xem, đã phát cho bao nhiêu người rồi?”

 

Tôi phủ nhận ngay:

 

“Chỉ có anh thôi.”

 

“Thật không?”

 

Tôi gật đầu thật mạnh:

 

“Thật đó!”

 

Anh lạnh nhạt nói:

 

“Anh tận mắt thấy em nói câu ‘anh là người tốt’ với ba người rồi.”

 

Tôi: ?

 

“Bảo bối, nói dối thành thói không phải là thói quen tốt đâu.”

 

Tạ Trạm đặt tôi lên giường, rồi lấy từ ngăn kéo ra một cây bút.

 

Đầu bút bi lăn nhẹ trên xương quai xanh của tôi.

 

Ngứa quá.

 

Tôi cúi đầu, thấy anh đang vẽ hai quả cam trên da tôi.

 

Tạ Trạm hài lòng vuốt nhẹ “tác phẩm” của mình.

 

Rõ ràng đã từng cùng anh làm những chuyện còn thân mật hơn nhiều, nhưng lúc này tai tôi vẫn không kìm được mà đỏ lên.

 

“Bảo bối, hai lần rồi đấy.

 

“Lừa anh hai lần, vậy đồng ý với anh vài yêu cầu được không?”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Tôi lắp bắp:

 

“Yêu cầu gì vậy?”

 

“Yêu cầu đầu tiên là...”

 

Tôi nín thở chờ đợi.

 

“Tin tưởng anh nhiều hơn một chút.

 

“Xin lỗi, vì đã không cho em đủ cảm giác an toàn.”

 

13

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/om-em-trong-vong-tay/7.html.]

 

Tạ Trạm muốn tôi tin tưởng anh nhiều hơn một chút.

 

Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.

 

Anh dẫn dắt tôi, hỏi hôm nay tôi đã làm gì, có gặp ai không.

 

Ban đầu tôi định bịa đại một chuyện.

 

Nhưng nhìn vào mắt anh, đột nhiên lại không nói nổi.

 

Tôi do dự một chút:

 

“Em đến bệnh viện, gặp thanh mai trúc mã của anh rồi.”

 

Giọng Tạ Trạm nhấn nhẹ ở cuối câu:

 

“Ừm?”

 

Tôi giật mình nhận ra có gì đó sai sai:

 

“Không không không, không phải thanh mai trúc mã của anh, là Lâm Tuyết.”

 

Tôi ôm lấy eo anh, làm nũng:

 

“Là cô ta tự nói mình là thanh mai trúc mã của anh, em chỉ lặp lại thôi, em không có tin đâu.”

 

Thật ra là có tin một chút.

 

Nhưng đột nhiên nhớ ra, Tạ Trạm từng nói với tôi, cô ta chỉ là một bạn học cấp hai mà anh không nhớ nổi tên.

 

Anh muốn tôi tin tưởng anh nhiều hơn.

 

Tôi ngẩng đầu lên:

 

“Anh nói muốn em tin anh, vậy anh cũng sẽ tin lời em nói, đúng không?”

 

Anh bóp má tôi, ánh mắt đầy ý cười:

 

“Ừ, tin em.”

 

Tôi líu lo kể:

 

“Lâm Tuyết đưa cho em năm triệu, bảo em rời xa anh.”

 

“Bảo bối đã đồng ý chưa?”

 

“Đương nhiên là chưa!”

 

Anh xoa đầu tôi:

 

“Cuối cùng bảo bối cũng làm được một chuyện đúng đắn rồi, phải thưởng cho em một chút.”

 

Tôi do dự:

 

“Có thể đừng thưởng được không?”

 

Tạ Trạm trước đây cũng hay “thưởng” cho tôi.

 

Nhưng cái kiểu thưởng của anh ấy…

 

Cũng không biết là đang thưởng cho ai nữa.

 

Mặt tôi bắt đầu nóng lên:

 

“Ít nhất cũng phải đợi ba tháng sau được không?”

 

Giai đoạn đầu thai kỳ thì thôi đi ha.

 

Anh bật cười khẽ:

 

“Trong đầu bảo bối toàn nghĩ chuyện xấu xa.”

 

Anh cầm điện thoại của tôi giơ lên lắc lắc trước mặt.

 

Tôi nhìn rõ rồi.

 

Là một tin nhắn từ ngân hàng.

 

Tài khoản nhận được: 5,000,000.00 nhân dân tệ.

 

Tôi: !!

 

“Muốn không? Không muốn thì trả lại anh.”

 

Tôi ngồi bật dậy, ôm lấy anh hôn tới tấp.

 

“Muốn! Tạ Trạm, anh đúng là người tốt thật đó!”

 

Anh đỡ lấy tôi để tôi không bị ngã:

 

“Bảo bối, anh càng muốn nghe em nói điều khác hơn.”

 

Anh nhìn tôi chăm chú.

 

Tôi từ từ lui lại.

 

Tôi nói:

 

“Em cũng yêu anh.”

 

14

 

Quả cam đầu tiên là việc anh muốn tôi tin tưởng anh nhiều hơn một chút.

 

Đôi khi bản thân không nhận ra, nhưng khi có người nhắc đến, tôi mới phát hiện — Tạ Trạm dù làm gì cũng đều sẽ báo cho tôi biết.

 

Anh chẳng giấu tôi chuyện gì cả.

 

Chỉ cần tôi hỏi, anh sẽ nói.

 

Chiều chủ nhật, sau khi ăn xong, chúng tôi cùng ở trong thư phòng.

 

Tạ Trạm đang đọc sách.

 

Khi đọc sách anh đeo một cặp kính gọng vàng, sợi xích buông xuống khẽ đung đưa, trông đúng chuẩn kiểu “thư sinh cặn bã.”

 

Đặc biệt là lúc này.

Loading...