Tôi ngồi xổm bên lề đường xem kiến tha đồ ăn, còn tốt bụng mở bịch bánh quy ra gặm, bẻ cho chúng vài mẩu vụn.
Khi lũ kiến tha được mảnh vụn thứ ba vào hang, cuối cùng Tạ Trạm cũng xuất hiện.
Tôi nghe thấy tiếng người liền quay đầu lại.
Tạ Trạm cao một mét tám chín, đứng giữa đám người như hạc giữa bầy gà.
Bên trái anh ấy là ba tôi, cao một mét sáu tám, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt hết mức.
Tôi vừa bẻ thêm một miếng bánh quy vụn, định đứng dậy đi tìm anh, thì bất ngờ thấy một cô gái xách váy chạy về phía Tạ Trạm.
“Tạ Trạm, anh đến tìm em à?”
Giọng cô ta trong trẻo, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh.
“Anh biết hôm nay em về nước sao?”
Hả?
Tình cũ gặp lại à.
Tôi lại ngồi xổm xuống.
Tiếp tục xem kiến tha đồ ăn.
Thư giãn thật đấy.
Lại bẻ thêm miếng bánh nhỏ.
Lũ kiến lại tha đi mất rồi.
Trời ơi tôi đúng là người tốt, hôm nay chắc tụi kiến không lo bị đói rồi.
Đang xem thì điện thoại trong túi rung lên.
Tôi lấy điện thoại ra xem, là Tạ Trạm nhắn: 【Bảo bối, em đến đón anh chưa?】
Đến rồi.
Đang xem kiến.
Tôi ăn nốt phần bánh quy còn lại, đứng dậy gọi Tạ Trạm.
“Em ở đây.”
Anh quay đầu lại, sải bước lớn đi về phía tôi.
Tôi vốn cũng định bước tới, nhưng vừa nhấc chân lên bước đầu tiên thì khựng lại.
Xong rồi, ngồi xổm lâu quá, tê chân mất rồi.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi không xa lắm, anh nhanh chóng đi tới, ôm chầm lấy tôi.
“Bảo bối, nhớ em quá.”
Tôi vừa định mở miệng nói, thì thấy cô gái lúc nãy đang đứng ở đằng xa, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi bị xung động hỏi anh:
“Hàn huyên xong với tình cũ rồi hả?”
Tạ Trạm nhíu mày:
“Cái gì cơ?”
“Không có gì.”
“Bảo bối, anh...”
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi ngắt lời anh:
“Có thể về trước được không?”
Đừng gọi “bảo bối” nữa.
Tôi tê chân.
Khó chịu.
Muốn c.h.ế.t quá.
Tạ Trạm nắm tay tôi mà không nói gì.
Trên xe, tôi cúi đầu xem điện thoại, tìm bừa “làm gì khi bị tê chân”, không thèm để ý đến anh.
Sự im lặng kéo dài suốt quãng đường về đến nhà.
Chân tôi cuối cùng cũng đỡ tê, tôi lại hoạt bát chạy đi bóc đống hàng được giao tới.
Mở được hai kiện, tới bịch băng vệ sinh thì tôi chợt nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Tôi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Tạ Trạm hỏi:
“Em đi đâu vậy?”
Tôi bịa đại:
“Ở trong phòng cả ngày bí bức quá, ra ngoài hít thở tí không khí.”
Anh không ngăn tôi.
Tôi vòng vèo mấy con hẻm tới hiệu thuốc mua một que thử thai, về nhà làm theo hướng dẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/om-em-trong-vong-tay/2.html.]
Kết quả là thật sự có thai rồi.
Tệ thật.
Muốn c.h.ế.t quá.
4
Tôi lăn một vòng trên giường, mở một ứng dụng để tra các vấn đề liên quan đến phá thai, còn đặt lịch kiểm tra ở bệnh viện gần đó.
Vừa đặt lịch xong, Tạ Trạm cũng vừa tắm xong.
Tôi tắt ứng dụng, mở game lên chơi, định quay sang nhìn anh mà lại không dám.
Đầu óc rối tung cả lên.
Nhân vật trong game lại c.h.ế.t thêm một lần, thì Tạ Trạm vòng tay ôm tôi từ phía sau.
Nụ hôn của anh lướt qua cổ tôi, ngứa ngáy đến khó chịu.
“Bảo bối, vừa rồi em lén nhìn anh mười hai lần.”
Nhiều thế sao?
Tôi vòng tay qua cổ anh:
“Nhìn đấy. Không chỉ nhìn mà còn hôn nữa.”
Tôi hôn anh.
Tạ Trạm rất dễ hôn.
Môi anh mềm mềm, hơi lạnh.
Hôn một lúc lại thấy nóng lên.
Anh thích tôi chủ động, sau đó lại chiếm thế thượng phong.
Anh hôn rất dữ dội.
Tôi nhìn anh trong cơn mê man, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua hàng mày và đôi mắt anh.
Ừm, đúng là đẹp trai thật, dáng người cũng chuẩn.
Ba mẹ đều xinh đẹp thế này, chắc con sinh ra cũng không tệ đâu nhỉ?
Tôi tựa vào lòng anh, thở dốc hỏi:
“Anh nghĩ sao về việc có con riêng?”
Anh nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét:
“Chán ghét.”
Ồ.
Thôi bỏ ý định sinh con đi thì hơn.
Tôi là con riêng.
Con của tôi lại là con riêng của con riêng.
Anh chắc chắn sẽ ghét c.h.ế.t đi được.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc:
“Nếu anh có một đứa con riêng thì sao?”
“Anh sẽ không có.”
Tôi truy hỏi:
“Nếu có thì sao?”
Anh nắm lấy cổ tay tôi, giữ chặt trên đỉnh đầu.
“Giải quyết.”
Tôi tò mò:
“Giải quyết thế nào?”
“Để mẹ con cùng biến mất.”
Tôi còn chưa kịp ngơ ngác thì váy ngủ đã bị anh xé toạc.
Anh khàn giọng nói:
“Bảo bối, anh không thích giả định kiểu này.”
Tạ Trạm bóp cằm tôi rồi lại cúi xuống hôn lần nữa, anh cắn môi tôi đầy ám muội.
“Còn giả định kiểu đó nữa, anh sẽ g.i.ế.c em thật đấy.”
Tôi: ?!
Anh mắc tính bạo lực à? Hở chút là đòi g.i.ế.c tôi!
Tôi hơi thất thần, thấy có gì đó sai sai.
“Khoan khoan khoan đã!”
Tay anh đang đặt ở đâu thế kia!
Có thai rồi, tôi nhớ là không được làm chuyện đó mà.