Cố Duẩn tìm chú Trần. Anh hỏi thăm những gần nhà cô thì ông đang ở nhà Trương Công.
"Mày tới đây gì?"
Trương Công vẫn còn nhớ nhát đánh của Duẩn hôm nên e dè. Gã nghĩ rằng Duẩn tới đây tìm để sinh sự.
Ngược với suy nghĩ của Công, Duẩn hạ giọng chú Trần :
"Hôm nay con tới đây xin thưa với chú một chuyện. Chuyện con với Trang…"
Chú Trần ném cái chén xuống đất vỡ toang giận dữ :
"Thứ đầu voi đuôi chuột như mày mà cũng xứng với con gái tao ?"
Duẩn cố kìm nén nỗi bức xúc trong lòng, :
"Con cũng thế, nên hôm nay con cũng thông báo với chú. Con sẽ bao giờ gặp Trang nữa, con chỉ cần xin chú đừng tới nhà phiền con, con sợ làng dị nghị. Bà con già , sợ chịu nổi chuyện thị phi."
Ông Trần gật gù hài lòng:
"Nếu mày thế thì tao còn khó mày gì."
Anh :
"Vậy con cảm ơn chú, phiền chú uống rượu ."
Anh đầu thẳng. Ông Trần vỗ vai Trương Công :
"Vậy là mai tao qua nhà nó chửi bới nữa nhé."
Trương Công hai mắt đảo láo liên, gã thù Duẩn nắm, thù Duẩn vì cướp tình cảm của Trang, cướp Trang khỏi tay gã. Gã nào chuyện kết thúc dễ dàng như . Gã cho bẽ mặt thì mới hả lòng hả .
Nếu cần thì để cho cụ Cẩm tin , nhỡ lăn đùng chết. Cố Duẩn sẽ nhận lấy một kết cục cay đắng.
Công nghĩ tới việc trả thù Duẩn sảng khoái như thế nên gã :
"Không , chú hứa là hứa . Nào thể nuốt lời, nay nó ngọt một câu mà chú tha nó thế. Mai nó nịnh hót thêm tí nữa thì chú định gả Trang cho nó . Mà lời nó là giả, nhỡ nó lừa chú vẫn lén gặp Trang, gạo nấu thành cơm. Lúc đấy con tìm ai để bắt đền đây. Chú cứ qua nhà nó , chửi cho nó hổ. Rồi nó dám gặp con gái chú nữa, như thế mới chắc ăn…"
Ông Trần tấm tắc, cho là lời của Công đúng.
Ngày hôm , ông cùng với Công qua nhà Duẩn từ sáng sớm. Ông Trần xông nhà Duẩn bắt đầu đay nghiến chuyện Duẩn vụng trộm gặp gỡ con gái , chửi đổng. Công tấm tắc đắc ý.
Nào ngờ ông chửi dứt câu thì gió từ nổi lên ầm ầm. Sắc trời đương giữa ban ngày mà tối sầm . Cụ Cẩm vắt vẻo cái cây nhãn, xuống khúc khích.
Công sợ tới xanh mặt vì thấy cụ Cẩm quá quỷ dị. Gã vội kéo tay ông Trần khỏi nhà Duẩn.
Nào ngờ ông Trần bước hai bước thì vấp chân tảng đá, đập đầu xuống nền gạch, vỡ đầu chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/oan-hon/11.html.]
Công cứ nhắm mắt nhắm mũi chạy tịt, thấy ông ngã c.h.ế.t cũng dám . Duẩn từ đầu đến cuối chứng kiến hết, nhưng kịp cản ông Trần vì ông c.h.ế.t quá nhanh. Anh chỉ mới từ trong nhà chạy thì chứng kiến cái c.h.ế.t của ông trong sân nhà và vẻ mặt hoảng sợ của Công.
Nam Cung Tư Uyển
Công hoảng loạn tới mức điên rồ. Gã loạng choạng chạy ở đường đồng. Miệng liên tục lẩm bẩm:
"Ma… ma… ma giữa ban ngày!"
Gã chạy tới nhà Trang thông báo cho cô và bà Nhàn về cái c.h.ế.t của ông Trần. Gã gặp Trang đang phơi áo, gã túm tay cô :
"Trang… bố em c.h.ế.t !"
Trang tát Công một cái giận dữ quát:
"Anh thôi … trò đùa của lố quá đấy!"
Thường ngày cợt nhả, nên Trang hề tin những lời . ứa nước mắt thề thốt:
"Anh xin thề, với ông cụ qua nhà thằng Duẩn. Ông c.h.ế.t …"
Thái độ của dường như là thật, Trang bỗng cảm thấy bầu trời như sập xuống. Cô loạng choạng ngã quỵ xuống đất. Cô hỏi:
"Tại ? Tại bố c.h.ế.t ?"
Công đang định kể chuyện thì suy nghĩ lanh ác bỗng lóe lên, gã ngẫm tới một việc thể khiến gã lấy Trang và sẽ là kết thúc đối với Duẩn. Gã :
"Bố em giận chuyện em gặp Duẩn, nên hôm nay gọi qua đấy để định khuyên răn Duẩn. Nào ngờ thằng Duẩn láo quá, nó chửi bố em giận đến tím mặt. Anh ngăn ông to tiếng, khuyên Duẩn. nào ngờ nó buông tha, nó tiếp tục đay nghiến. Ông cụ chịu nổi, vững nên trượt chân đ.â.m đầm đá c.h.ế.t … Tất cả là tại thằng Duẩn…"
Trang xong liền tát Công thêm một nhát nữa:
"Nhất định là tại , lôi bố tới gặp Duẩn. Đồ mặt thú…"
Trang xong liền đẩy Công ngã xuống đất chạy thẳng tới nhà Duẩn. Dọc đường nước mắt của cô rơi lã chã. Trong cuộc đời chuyện cô mong nhất là việc hai cô yêu thương xảy vấn đề với .
Tới nơi, cô tận mắt trông thấy ông Trần chết. Duẩn đang ôm xác ông ngây ở đất. Trang lao tới ôm xác ông Trần gào lên:
"Bố ơi, bố c.h.ế.t thế …"
Duẩn run giọng kéo tay Trang, cố gắng giải thích:
"Bố em ngã, định tới ngăn ông nhưng kịp…"
Nào ngờ để Duẩn giải thích xong. Trang gạt tay Duẩn, căm thù :
" hận ! sẽ bao giờ tha thứ cho …"
Trang ôm lấy xác ông Trần vất vả kéo lê ông về. Duẩn lao định giúp đỡ cô nhưng khi chạm tay xác ông thì Trang tát một cái chỉ mặt :
"Bỏ đôi bàn tay bẩn thỉu của khỏi bố . Đồ cầm thú…"
Nói xong Trang tiếp tục kéo lê xác ông để đem ông về nhà. Duẩn như trời chồng tại chỗ. Anh ngờ sự việc diễn biến tới mức độ . Cái c.h.ế.t của ông đến quá nhanh. Duẩn cứ ngỡ chuyện giải quyết thỏa, nhưng ông vẫn hề lời .