Vì quá nhớ em nên anh đã nuôi luôn nó, rồi đặt tên cho nó là Niệm Hòa.”
Tôi tròn xoe cả hai mắt.
Hồi tôi còn học tiểu học, đúng là tôi đã từng chuyển nhà một lần.
Thế nhưng mà… tại sao khi nhìn khuôn mặt của Kỷ Chu Ngôn, tôi lại chẳng cảm thấy có chút quen thuộc nào cả nhỉ?
“Vậy… trước đây chúng ta đã từng quen biết nhau rồi à?”
Kỷ Chu Ngôn ấm ức nhìn tôi:
“A Hòa thật là tệ quá đi.
Anh vừa mới nhìn thấy em ở trường đại học là đã nhận ra ngay rồi.
Còn em thì lại quên anh sạch sành sanh.”
Tôi nghẹn lời, không biết phải nói gì.
“Thế tại sao ngay từ đầu anh lại không nói ra điều đó?”
Kỷ Chu Ngôn khẽ chu môi, rồi lí nhí trả lời:
“Anh muốn giữ một ấn tượng tốt đẹp trong mắt em mà… chứ hồi đó anh chỉ là một thằng nhóc mũm mĩm hay khóc nhè, em chắc chắn sẽ chẳng ưa nổi đâu.”
Mọi hiểu lầm trong khoảnh khắc đó dường như đều tan biến hết.
Tôi bật cười thành tiếng, cảm thấy Kỷ Chu Ngôn lúc say rượu trông đáng yêu ghê gớm, bèn lên tiếng trêu chọc anh:
“Thế nhưng mà, vào hôm buổi tiệc tụ họp của sinh viên, anh lại nói trước mặt mọi người rằng sở dĩ anh thích em là vì em giống Niệm Hòa… Vậy thì bây giờ làm sao em có thể tin được những lời anh nói lúc này không phải là lời nói dối đây?”
Kỷ Chu Ngôn khẽ nhéo má tôi, rồi làm ra vẻ nghiêm mặt:
“A Hòa hư quá đi!
Anh nói thật mà!
Chính đám bạn của anh đã bảo anh quay video lại rồi đưa cho em xem, để em phải chú ý đến anh nhiều hơn…
Kết quả là em lại đòi chia tay anh luôn, thậm chí còn chặn hết mọi liên lạc của anh nữa!”
Anh ta càng nói lại càng cảm thấy ấm ức:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nua-dem-trom-cun-trom-lai-tinh-yeu/11.html.]
“Anh đã định bụng sẽ hẹn gặp em ở ký túc xá để giải thích mọi chuyện cho rõ ràng, thế mà em lại chơi lớn, dọn sạch hết đồ đạc rồi bỏ đi mất.
Ngay cả Vượng Tài cũng không thể giữ chân em lại được!”
Tôi cười khan vài tiếng.
Nhớ lại cái lúc mà mình cứ ngỡ bản thân là nữ chính trong một bộ phim ngược luyến tàn tâm chỉ vì bị coi là người thay thế, đúng là nực cười thật.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ta ra, rồi kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi anh một cái, sau đó thì nở một nụ cười để lấy lòng:
“Vậy… bây giờ anh đã hết giận em chưa?”
“Vẫn chưa đủ đâu.”
Đôi mắt anh sâu hun hút, một tay anh giữ lấy phía sau đầu tôi, rồi kéo tôi lại gần hơn.
Một nụ hôn nóng bỏng, dồn dập cứ thế mà rơi xuống.
Tôi cảm thấy choáng váng, cả người như mềm nhũn ra, thế giới xung quanh cũng dần trở nên mơ hồ.
Tôi từ từ chìm đắm vào nụ hôn bất ngờ ấy.
Cho đến lúc môi lưỡi rời nhau, Kỷ Chu Ngôn khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh mà nói:
“A Hòa có vị ngọt thật đấy.”
Tôi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ biết mơ màng gật đầu một cái lia lịa.
…
Trên đường trở về, tôi ngồi trong chiếc taxi để về nhà.
Còn Kỷ Chu Ngôn thì lại đứng bên cạnh một chiếc taxi khác, lặng lẽ nhìn theo chiếc xe của tôi đang từ từ đi xa dần.
Đôi mắt anh ta nãy giờ vẫn còn đang mơ mơ màng màng, bỗng chốc sáng rực lên như thể vừa mới tỉnh rượu.
Kỷ Chu Ngôn khẽ nhếch môi cười:
“A Hòa… vẫn dễ dụ như ngày xưa vậy.”
Người tài xế taxi đứng ở bên cạnh hỏi lớn:
“Này cậu trai trẻ, có đi không đấy?”
“À, không cần nữa đâu chú ơi.” – Kỷ Chu Ngôn đáp lời, rồi quay người bước đi, nụ cười vẫn còn vương lại nơi khóe miệng.