Sau khi xử lý xong con Ngô ma ma, Nam An Quận chúa vẫn ngừng tìm kiếm thầy thuốc khắp nơi để chữa trị cho Triệu Thụy Hưng.
Bà âm thầm cầu cứu từ các thái y trong cung, đến danh y chốn dân gian, thậm chí cả những kẻ tà đạo, nhưng câu trả lời nhận đều giống : "Vô phương cứu chữa."
Quận chúa ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngoài miệng thì rằng áy náy với , rằng khiến thể con cháu của riêng . thực chất, bà chỉ lo một ngày nào đó chịu nổi, liều vứt bỏ danh tiếng mà tới quan phủ kiện cáo để xin hòa ly.
Bởi lẽ, hiện tại đứa con ngốc nghếch của bà lời , thậm chí sự dạy dỗ của , thể thuộc lòng vài bài cổ thi.
Nếu bỏ , bà tìm một nàng dâu hiền lành, lời như ?
Ta chỉ mỉm dịu dàng, đáp: "Về , chọn từ trong dòng tộc một đứa trẻ ngoan ngoãn, dung mạo và tính tình để nhận con thừa tự, chăm sóc dạy dỗ chu đáo, cũng chẳng khác gì ạ."
Nam An Quận chúa cảm động đến đỏ hoe mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y , ngớt lời khen phụ dạy dỗ một con gái hiểu chuyện như .
bà hề nhận sự lạnh lẽo ẩn sâu trong đáy mắt .
Sinh con nối dõi cho một kẻ ngốc ư? Bà nghĩ rằng thực sự quan tâm đến điều đó ?
Hôm đó, Thái hậu triệu cùng Nam An Quận chúa cung yết kiến.
Ta quỳ sát đất giữa đại điện, cung kính hành lễ Thái hậu.
Bà cố ý lạnh nhạt, để mặc quỳ điện, chỉ lo trò chuyện với Công chúa Nguyệt Hoa bên cạnh: "Nguyệt nha đầu, con bây giờ thực chẳng thể thống gì. Suốt ngày chạy đồng ruộng cùng đám nam nhân, xem da dẻ đen sạm thế , còn dáng vẻ của một nữ nhân nữa?
"Phụ hoàng và mẫu phi con ở cửu tuyền chắc hẳn đang trách vì chăm sóc cho con!"
Công chúa phục, đáp lời: "Mẫu hậu, hoàng gần đây đang thúc đẩy chính sách 'Phương điền quân thuế' tại một châu huyện ở Hà Nam, hiệu quả . Thuế vụ mùa thu năm nay tăng gấp đôi so với . Con chẳng qua là giúp hoàng san sẻ chút gánh nặng thôi."
Thái hậu khẽ hừ một tiếng, vẻ vui: "Con là nữ nhi, chính sự của hoàng con chuyện con nên can dự!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nu-trang-nguyen/chuong-6.html.]
"Trước đây, ma ma dạy lễ giáo trong cung dạy con nữ công thêu thùa, bảo con thêu cho một chiếc khăn tay, con xong ?"
Tiên hoàng chỉ hai con: Hoàng đế và Công chúa Nguyệt Hoa.
Mẫu phi Công chúa qua đời vì khó sinh, từ nhỏ nàng nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu. Quan hệ giữa hai cũng vì thế mà gần gũi, lời lẽ quá câu nệ.
Lúc , Công chúa nhịn , cãi : " khi hoàng còn nhỏ, chẳng mẫu hậu cũng xử lý triều chính ? Ai nữ nhi thì thấp kém hơn nam nhân?"
Thái hậu tức giận, nặng nề đặt mạnh chén lên bàn, cắt ngang lời Công chúa: "Con xem, đang quỳ là ai? Đó là nữ Trạng nguyên của triều Đại Chu chúng , một tài nữ đầy bụng kinh luân! giờ đây, nàng chẳng cũng chỉ ở nhà, một lòng hầu hạ Hưng biểu ca của con thôi ?”
"Con là một nữ nhi, trong đầu chỉ nghĩ đến chính sự, thật chẳng thể thống gì cả!"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Quở trách Công chúa xong, Thái hậu như chợt nhớ tới , lạnh nhạt : "Ngẩng đầu lên, để ai gia xem thử nữ tài tử danh vang thiên hạ của chúng trông ."
Ta bình tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo về phía phụ nữ đang uy nghi đại điện.
Đây là đầu tiên diện kiến kẻ đầu sỏ hại cả gia đình tan cửa nát nhà ở kiếp .
Dù khoác lụa là châu báu lộng lẫy, nhưng cách năng và cử chỉ của bà vẫn để lộ rõ gốc gác thấp hèn: một từng nghề mổ cá nơi phố chợ.
Năm xưa, Tiên hoàng lệnh phụ mẫu cưới bà, nhưng chỉ một ngày lễ cưới ông liền rời nhà, biệt suốt mười năm.
Trong mười năm , bà sớm tối lo liệu việc nhà, phụng dưỡng cha chồng, nghiêm ngặt giữ đúng bổn phận dâu.
Cho đến khi Tiên hoàng dẫn nghĩa quân tiến hoàng thành, lên ngôi cửu ngũ chí tôn, mới đưa vợ tần tảo nơi quê nhà cung. Dưới sự kiên quyết của song , bà phong Hoàng hậu.
Thế nhưng, để lôi kéo tầng lớp quan văn, Tiên hoàng nạp hậu cung ít tiểu thư con nhà quan, tài sắc vẹn , khiến bà thất sủng .
Từ đó, Thái hậu sinh lòng oán hận đối với những nữ tử học thức, xuất từ các gia đình nhà quan.