NỮ THƯƠNG NHÂN - 4
Cập nhật lúc: 2025-10-11 15:03:12
Lượt xem: 432
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
vị “dũng sĩ” phòng bên hiển nhiên chẳng hề kiêng kỵ, giọng điệu còn mang mấy phần khí thế như phụ nhân c.h.ử.i lộn ngoài chợ, đem Nguyên Dật Thần từ đầu đến chân mắng cho một lượt.
Ta ăn bánh đậu xanh , thấy thú vị vô cùng.
Hắn mắng nửa canh giờ, ăn hết một đĩa bánh, ấm cũng cạn.
Có lẽ hết từ, nên bên im bặt.
Ta cũng dậy, định giải quyết đôi chút.
Nào ngờ bỗng đổi chủ đề, vị dũng sĩ còn đang mắng Nguyên Dật Thần bỗng :
“Vẫn tra mảnh đất ở Tây giao là ai mua ?”
Một nam nhân khác rụt rè đáp:
“Là Thẩm tiểu thư. Nàng bỏ chín vạn lượng bạc, mà trong vương phủ … thật sự từng tiền.”
Ta?
Chân bước thu về, chỉnh xiêm y, sai tiểu nhị mang thêm một ấm nữa.
Vị dũng sĩ như nghẹn họng, nửa ngày chẳng câu nào.
lúc bắt đầu thấy chán, chỉ giận dữ :
“Nguyên Dật Thần đối xử với nàng như thế, mà nàng còn mua đất giúp , đúng là ngu ngốc như heo!”
Nói xong dường như vẫn hả giận, bồi thêm một câu:
“Đều thứ lành gì cả!”
Ta: “…”
Nước trong chén bỗng trở nên chẳng còn hương vị.
Ta chọc ai ghẹo ai chứ?
Mắng Nguyên Dật Thần thì thôi, liên quan gì tới ?
Ai mảnh đất đó là mua cho ?
Có lẽ tức quá, vị dũng sĩ vứt cả đũa, hầm hầm bỏ .
Lúc ngang qua cửa phòng , bỗng dừng bước, ánh mắt xuyên qua lớp giấy cửa sổ mỏng, như đ.â.m thẳng .
May là xông .
Uống hết ấm thứ hai, rốt cuộc cũng nhịn nổi, giải tỏa một phen, ung dung trở về phủ.
Lúc rời , thuận miệng nhắc một câu:
“Tầng hai giấy cửa sổ quá mỏng.”
Chưởng quỹ lập tức ghi chú, cung kính :
“Xin chủ nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ lập tức cho cải tiến.”
Ta gật gù, lên xe ngựa hồi phủ.
Dọc đường, trong đầu cứ quanh quẩn về phận của vị dũng sĩ .
Nghe giọng cùng chuyện họ bàn đến, hình như nhắc tới vương phủ và mảnh đất ở Tây giao… Chẳng lẽ là… Minh Vương?
Giọng điệu quả thật vài phần giống, nhưng mua đất để gì?
Chưa kịp nghĩ kỹ, xe ngựa dừng, về tới Nguyên phủ.
Dải lụa đỏ sư tử đá gỡ xuống, bước cửa, sắc đỏ từng tràn ngập trong phủ cũng biến mất, cả phủ trầm lặng ảm đạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nu-thuong-nhan-fcoq/4.html.]
Chẳng lẽ lời của vị dũng sĩ đều là thật?
Nguyên Dật Thần giáng tước ?
Vừa thấy trở về, lão phu nhân chỉ thẳng mũi mà mắng:
“Trong nhà loạn thành như thế, ngươi còn rảnh rang chạy ngoài, đúng là chổi mang họa!”
Ta chẳng buồn đôi co, chỉ đống đồ đạc chất đống trong sân, suýt nữa thì bật .
Nếu đoán sai, đây hẳn là bộ gia sản của Nguyên gia.
Vì mỹ nhân trong lòng, Nguyên Dật Thần chẳng tiếc hạ m.á.u.
Năm xưa cưới , trong thành truyền đủ lời ong tiếng ve, là kẻ ăn bám, chỉ tiêu tiền của thê tử.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Vì thế mà lão phu nhân oán hận mãi, giờ cơ hội, chỉ hận thể tuyên cáo thiên hạ rằng Nguyên gia phất lên, tiền bạc dư dả!
Bởi , với sự hoang phí của Nguyên Dật Thần, bà chẳng những ngăn cản, còn tự thêm một phần.
Tạ Nhu mặt cắt còn giọt m.á.u, dường như biến cố dọa đến choáng váng, còn hồn.
Ta , an ủi nàng :
“Nhu nhi cô nương, đừng lo, chỉ cần phu quân một lòng với cô, những thứ tục vật chẳng tính là gì.”
Nàng chẳng những cảm kích, trái oán hận .
Nghe lão phu nhân oán trách thêm mấy câu, mới hiểu : thì thánh thượng hạ chỉ, Nhu nhi xuất từ biên cảnh, khó đảm bảo gian tế địch quốc, chuyện hôn sự tạm thời gác .
Vốn định trông chờ chút tiền lễ mà gỡ gạc, giờ thì coi như trắng tay.
Nguyên Dật Thần vốn là công thần, tiền đồ sáng lạn, nay gặp biến cố , chỗ e là khó khăn.
Sắc mặt lão phu nhân vô cùng khó coi, thái độ đối với Tạ Nhu cũng đổi, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Đã là thánh thượng đích hạ chỉ, thì hôn sự thôi .”
Nếu nghĩ tới cái bụng , chỉ sợ đuổi khỏi phủ .
Ta lặng thinh, dù chẳng liên can gì đến .
Nguyên Dật Thần cũng còn che chở Tạ Nhu như , coi lời mẫu như gió thoảng bên tai, sắc mặt âm trầm, nắm chặt nắm đấm:
“Nếu Minh Vương chỗ nào cũng nhằm con, con đến nỗi trừng phạt thế !”
Minh Vương?
Thì thật sự là .
6
Những ngày ở Nguyên phủ ngày càng khó sống, cơm nước một ngày tệ hơn một ngày.
Tuy rằng bổng lộc của Nguyên Dật Thần hề ít, nhưng chi tiêu lớn hơn nhiều.
Chi phí trong phủ tạm , chỉ riêng chuyện tặng lễ cũng là một khoản khổng lồ.
Trong triều coi trọng nhất là quan hệ, hỷ sự tang sự đều bỏ tiền.
Nếu lễ đủ, mai gặp chuyện, đến một mở miệng giúp cũng chẳng .
Đã tặng thì thể quá sơ sài, đều là nhà quyền quý, lễ nhẹ chẳng khác nào coi thường , chi bằng khỏi tặng.
Trước khi tặng lễ, luôn là rộng rãi hào phóng, chuyện gì thể dùng tiền giải quyết thì đều chẳng đáng gọi là chuyện.
Thế nên cho dù xuất cao, trong vòng phu nhân cũng giao tình tệ.
Từ khi Nguyên Dật Thần mang Tạ Nhu về, liền chẳng bỏ thêm một đồng.