NỮ THƯƠNG NHÂN - 1

Cập nhật lúc: 2025-10-11 15:02:09
Lượt xem: 298

1

 

Ta vốn xuất thương hộ, gả cho Nguyên Dật Thần coi như gả cao. 

 

Phụ lo sợ chịu ủy khuất, khi thành liền cho mười hai con phố cửa hàng của hồi môn: tiệm châu báu, cửa hàng vải lụa, hiệu phấn son, tửu lâu, khách điếm, đủ loại đều , mỗi năm lợi nhuận dồi dào. 

 

Có bạc trong tay, cuộc sống cũng chẳng đến nỗi quá khó khăn.

 

Chỉ là, trong Nguyên phủ xưa nay vẫn xem trọng xuất của

 

Bà mẫu từng ngay mặt một đám phu nhân mà lên nổi mặt bàn, cái bụng cũng chẳng chịu tranh khí, hai năm vẫn vì Nguyên gia mà khai chi tán diệp.

 

rõ ràng rõ, ngày đại hôn, Nguyên Dật Thần liền phụng mệnh biên ải, chỉ vội vã vén khăn hỷ, một là hai năm. 

 

Chỉ e đến giờ còn chẳng nhớ nổi trông

 

Nếu bụng thật sự “tranh khí” thì mới đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch.

 

Gió thu hiu hắt, lá ngô đồng trong viện Họa Sương ngả vàng, chao đảo sắp rụng. 

 

Diệu Anh tức giận chẳng chịu tranh đấu, phịch đối diện , cầm lấy một quyển sổ sách, khẽ than:

 

“Tiểu thư, bạc kiếm tám đời cũng tiêu hết, cần gì nhiều như ?”

 

Ta xong, thấy cũng lý. 

 

Bi kịch lớn nhất của đời , chẳng gì bằng c.h.ế.t mà tiền còn tiêu hết.

 

Nghĩ tới bạc khổ cực kiếm khả năng rơi tay một đứa trẻ xui xẻo nào đó, tim liền đau nhói đến cực điểm. 

 

Ta lập tức lấy từ hòm báu mười vạn lượng ngân phiếu, giao tay Diệu Anh:

 

“Giúp mua đất ở ngoại ô phía tây, bao nhiêu cũng mua. Ở đó ngàn mẫu ruộng , vốn thuộc về một vị đại thần, nhưng con trai độc đinh của ông đắc tội với Minh Vương, vạ lây đến nhà tan cửa nát, ngay cả tổ sản cũng bán , mới giữ tên phá gia chi tử .”

 

“Tuy thiếu bạc, nhưng đất thực sự chẳng nhiều. Nếu gặp thiên tai, tiền cũng chẳng bằng đất. Tích trữ thêm lương thực mới là chính đạo.”

 

Diệu Anh hiển nhiên tán thành suy nghĩ của , liền mặc kệ chuyện ở tiền viện, ghé sát nịnh nọt:

 

“Tiểu thư, mua thì mua luôn rừng mơ ở Tây Sơn . Mùa xuân hoa nở thể ngắm hoa, trời nóng thì ăn mơ tươi, ăn hết cũng đem bán, chắc chắn lỗ.”

 

Ta suy nghĩ chốc lát, thấy quả thật , vung tay:

 

“Chuẩn!”

 

Lúc tiêu tiền lúc nào cũng khoái trá vô cùng. 

 

Xem xong sổ sách, phát hiện lợi nhuận các cửa hàng tăng lên ít, khỏi cảm thán:

 

“Tốc độ tiêu tiền quá chậm, thật khiến phiền muộn.”

 

Diệu Anh thì chỉ câm nín.

 

Buổi tối, nha từ tiền viện đến bẩm báo, lão phu nhân mời qua đó dùng cơm.

 

Ta cố ý một bộ y phục khác, gấm Vân Hoa quý phái mà mất tao nhã, trâm vàng khảm bảo thạch ngũ sắc, vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc, tôn lên nước da trắng như tuyết, kiều diễm hết mực.

 

Ta như một con công vàng tỏa sáng, lộng lẫy rực rỡ mà bước tiền viện. 

 

Vừa thấy , nụ mặt bà mẫu liền biến thành ghét bỏ.

 

“Thẩm thị, đây mắt của ngươi.”

 

Ta , phía Nguyên Dật Thần, lâu gặp, một nữ tử. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nu-thuong-nhan-fcoq/1.html.]

Bụng nàng tạm thời lộ rõ, dáng vẻ e dè ngượng ngùng, hai gò má ửng hồng, tóc tai xơ xác, dường như dinh dưỡng chẳng đủ.

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Cũng chỉ đến thế thôi.

 

Nguyên Dật Thần vô cùng để ý nàng , giống như sợ nàng tổn thương, chắn nàng , tư thế bảo vệ rõ rệt.

 

Ta mỉm :

 

“Đây chính là cô nương mà phu quân mang về ? Dung nhan thật là… thanh khiết.”

 

Sắc mặt nàng cứng đờ, suýt nữa òa .

 

Nguyên Dật Thần lập tức sinh lòng thương xót, lạnh lùng liếc :

 

“Phu nhân, nàng khó Nhu Nhi?”

 

2

 

Xung quanh đều trừng mắt , nhưng rõ ràng chẳng gì cả. 

 

Thậm chí còn thể , chính mới là kẻ hại.

 

Phu quân cùng khác con, còn quang minh chính đại mang nàng về. 

 

Bề ngoài tuy ai gì, nhưng đến ngày mai, chắc chắn sẽ trở thành trò trong vòng tròn phu nhân.

 

Thế nhưng chẳng ai để tâm đến điều đó. 

 

Trong mắt bọn họ, giờ phút chỉ là một ác phụ ghen, đang bắt nạt một tiểu cô nương yếu đuối đáng thương.

 

Kẻ hạ nhân ý kiến thì nuốt bụng, còn bà mẫu thì sẽ chẳng khó chính , dứt khoát quyết định:

 

“Nhu Nhi m.a.n.g t.h.a.i cốt nhục của Dật Thần, tất nhiên thể để nàng chịu ủy khuất. Hãy nghênh phủ, tạm thời phong Quý .”

 

Tạm thời?

 

Ta lạnh. 

 

Nếu một ngày nào đó Nhu Nhi sinh con trai, chẳng lẽ sẽ còn nâng nàng lên Bình thê? 

 

Hoặc nghiêm trọng hơn, sẽ bỏ , chính thất , để nhường chỗ cho nàng cũng chừng.

 

Ta sang Nguyên Dật Thần, chỉ thấy vẻ mặt tán đồng.

 

Trong phòng lặng ngắt như tờ, đến rơi kim cũng rõ.

 

Ta một lời, chỉ nhấc chén nhấp một ngụm, hương vị thanh lạnh lan khắp khoang miệng.

 

Đây là loại Bạch Tuyết Nha thượng hạng, cây mọc chồi trong tuyết, tiết xuân, nông đội tuyết hái về, mỗi lá đều là mầm non tinh túy nhất.

 

Một lạng , giá ngàn vàng.

 

Ta tốn công dâng hiến, chẳng nhận câu nào khen ngợi, ngược còn bà mẫu trách là xa xỉ. 

 

Thế mà bà cũng chẳng hề chê loại , hai năm nay uống mất hơn chục cân.

 

Khi tất cả còn im lặng, kẻ sự tồn tại mờ nhạt nhất là Nhu Nhi nhịn nổi lên tiếng:

 

“Tỷ tỷ, tỷ thích . và Thần lang là thật lòng yêu , cầu xin tỷ đừng trách tội bọn .”

 

Nàng tựa như một đóa bạch hoa yếu ớt, chỉ cần gió khẽ lướt qua là sẽ ngã rạp.

 

Vậy là biến thành kẻ ác, vô cớ gánh chịu bao nhiêu ánh mắt ghẻ lạnh. 

 

Loading...