Cung đấu? Không thể nào, cung đấu là không có thật. Nếu nàng thật sự muốn đấu với ta, khỏi cần phiền phức vậy, ta có thể tự tr/eo cổ.
Ta ngáp dài, vừa vươn vai vừa đồng ý với nàng ta: "Ngươi nói đúng."
Rồi định cứ thế lướt qua nàng, coi như không quen biết giữa biển người mênh mông.
Không ngờ, Lý quý nhân ngơ ngác vài giây, sắc mặt đột nhiên chuyển sang bối rối, thậm chí vì muốn gây sự mà trắng trợn đưa chân ra ngáng đường ta.
Không kịp phòng bị, ta ngã sấp mặt xuống đất.
May là mùa đông mặc nhiều áo, đêm qua tuyết rơi nên mặt đất cũng mềm. Ngã xuống không thấy đau, mà ánh nắng lại ấm áp chiếu lên người.
Vì tối qua ép hệ thống chiếu phim m.á.u chó đến tận khuya, lúc này ta buồn ngủ không chịu được. Vậy nên, ta nhắm mắt lại, trực tiếp nằm ngay đó ngủ luôn.
Hoàn toàn không biết hậu cung vì chuyện này mà náo loạn cả lên.
Ai cũng đồn Lý quý nhân đã đá ch/ết ta.
15.
Khi ta tỉnh dậy, trời đã tối.
Ánh sáng trong tẩm điện mờ mờ, ta cuộn chăn lại, thoải mái rên rỉ hai tiếng.
"Tỉnh rồi à?"
Giọng "cẩu hoàng đế" đột ngột vang lên, làm ta giật mình.
Chưa kịp nói gì, hắn đã hừ một tiếng, nói tiếp:
"Ngươi đúng là lớn gan, ngã một cái cũng ngủ được."
Ta cảm thấy hơi mất mặt, cố gắng biện hộ: "Có thể nào... là ta ngất đi không?"
"Ai ngất mà lại ngáy?"
Không thể cãi lại.
"Trẫm vừa nghị sự trong thư phòng xong, bước ra liền nghe nói Lý quý nhân đá ch/ết nàng ở ngự hoa viên. Trẫm gọi tất cả thái y trong thái y viện tới, kết quả bọn họ bảo ngươi thân thể khỏe mạnh, chỉ là ngủ thôi. Hừ."
À... cái này...
Không đợi ta tr/eo cổ, ta đã bị đồn ch/ết trước.
Ta né tránh ánh mắt hắn, hỏi:
"Lý quý nhân đâu?"
"Bị cấm túc rồi, dù gì cũng là phạm thượng."
"Ồ, vậy trời cũng khuya rồi, không tiễn hoàng thượng nữa."
Ta trở mình, định ngủ tiếp.
Không ngờ "cẩu hoàng đế" đột nhiên nổi giận:
"Chu Tử Quân, nàng có thể để tâm một chút được không?!"
"Để tâm? Là món điểm tâm nào?"
Lần này hắn hoàn toàn câm nín.
Nhưng ngươi giận thì giận, đừng kéo áo ta chứ.
"Ê, ê, ê, nhẹ chút..."
"Nhẹ không nổi!"
Ta ngẩng đầu nhìn màn trướng lay động, trong lòng thầm nghĩ:
"Hình như 'cẩu hoàng đế' kỹ thuật tiến bộ rồi, chẳng lẽ luyện tập với phi tần khác?"
Ngay giây sau, vành tai ta bị hắn nhẹ nhàng cắn một cái.
Hắn ghé sát tai ta, nói: "Trẫm hỏi nàng, trẫm tên gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nu-phu-nang-luc-nao-cung-muon-that-co/chuong-6.html.]
À cái này...
Ta lập tức nheo mắt, giả vờ ngây ngất tình cảm.
"Cẩu hoàng đế" tức đến bật cười:
"Nhớ kỹ, trẫm tên Lý Sưởng Hiên. Đừng có gọi trẫm là 'cẩu hoàng đế' nữa! Còn nữa, mấy ngày qua trẫm bận chính sự triều đình, kỹ thuật tiến bộ là vì trẫm học nhanh, dẹp ngay mấy suy nghĩ viển vông của ngươi!"
Hả?
"Hắn nghe được? Sưởng Nhi?"
Bốp! Mông ta ăn một cái tát.
"Không được gọi bậy!"
"À, biết rồi."
16.
Sáng hôm sau, ta còn chưa tỉnh, "cẩu hoàng đế" đã đi thượng triều.
GTMB
Khi tẩm cung nới lỏng cảnh giác, Lý quý nhân lén lút bước vào.
Nàng quỳ sụp xuống trước giường ta, làm ta giật mình tỉnh dậy.
"Nữ phụ tỷ, ta xin ngươi, hãy gi/ết ta đi!"
Ta quấn chăn ngồi dậy, hỏi: "Ngươi cũng là người xuyên không?"
Gương mặt nàng thoáng đờ đẫn một chút rồi nói: "Ngươi cũng vậy? Thảo nào."
Sau đó, chúng ta tiến hành một cuộc trao đổi đầy thân thiện.
Hóa ra, nhân vật nàng xuyên vào là một vai pháo hôi, ch/ết dưới tay ta.
Theo nguyên tác, hôm đó tại ngự hoa viên, nàng đã phải bị ta xử tử.
Ta hỏi: "Có phải ch/ết rồi thì ngươi có thể quay về không?"
Nàng lắc đầu, nói bản thân cũng không rõ.
Bảo ta tự kết liễu thì được, nhưng bảo ta gi/ết người, ta không làm nổi.
Lý quý nhân cầu xin cái ch/ết không thành, thất vọng rời đi.
Hệ thống hỏi: "Sao các ngươi, người nào người nấy đều không muốn sống?"
Ta đáp: "Nhiều lúc, con người không phải muốn ch/ết, chỉ là không muốn tiếp tục sống như hiện tại."
Còn ta, chẳng qua chỉ là lòng đã nguội lạnh.
Từ nhỏ cha mẹ ta đã ly hôn, mỗi người lập gia đình mới.
Ta bị đẩy qua đẩy lại, trở thành đứa trẻ không ai muốn.
Cuối cùng, bà nội ở quê nhận nuôi ta.
Những ngày ở bên bà, tuy không giàu có nhưng yên bình và ấm áp. Bà rất thương yêu ta.
Nếu cứ mãi như vậy thì tốt biết mấy.
Nhưng tiếc là năm ta vào đại học, bà nội bị bệnh.
Để chữa bệnh cho bà, ta vay mượn khắp họ hàng và bạn bè.
Sau đó, bà qua đời, nhưng món nợ vẫn còn.
"Ngày ta đột tử, cũng vừa vặn trả hết khoản nợ cuối cùng."
Khoảnh khắc ch/ết đi, ta chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Đến trần gian một thân cô độc, đi cũng một mình.
Hệ thống im lặng hồi lâu, rồi nói: "Nhưng ký chủ, thế gian này còn bao nhiêu cảnh đẹp ngươi chưa nhìn ngắm, bao nhiêu mỹ thực ngươi chưa nếm qua, còn cả các thị vệ 18 tuổi ngươi chưa thử, ngươi nên có thêm chút kỳ vọng."