3
Diệp Lan cười khẩy: "Ta không phải huynh trưởng của nàng, đừng đến trêu chọc ta nữa, bằng không..."
Nói xong, đôi mắt lạnh lùng đen thẳm của Diệp Lan nhìn tôi.
Tim ta đập thình thịch, toàn thân run rẩy, căng thẳng giơ ngón tay trắng nõn chỉ vào mặt y.
Rồi nói luôn câu nói hệ thống nhắc ta trong đầu.
"Nếu không thì sao? Huynh cũng chỉ là đồ con hoang thôi, mau quỳ xuống l.i.ế.m giày cho ta!"
Diệp Lan nhếch mép, nở nụ cười đầy âm hiểm và trêu chọc.
Một tay bắt lấy chân ta đang giơ lên.
Lực mạnh đến nỗi cổ chân ta đau điếng.
Ta hốt hoảng giãy giụa kêu lên một tiếng: "Á!”
Hạt ngọc trên mũi giày lắc lư.
Diệp Lan cười tinh nghịch: "Sao hả? Chẳng phải bảo ta l.i.ế.m giày cho nàng sao?"
Ta sợ đến lạnh cả sống lưng: "Lần này... tha cho huynh, lần sau… lần sau rồi liếm."
Nói rồi lập tức giãn chân ra, không ngờ đá trúng vào chỗ hiểm của y.
"Xin lỗi... xin lỗi, ta không cố ý, huynh có đau không?"
Ta bối rối ngồi xổm bên cạnh hắn, chu môi thổi nhẹ.
Toi rồi, có khi nào y sẽ g.i.ế.c ta sớm hơn không?
Diệp Lan co người lại, mồ hôi to như hạt đậu tuôn khắp trán, nghiến răng.
Mặt y tái mét, đau đớn rên rỉ.
[Chủ nhân làm tốt lắm! Còn tàn nhẫn hơn cả miêu tả trong sách.]
Ta phớt lờ tiếng hò reo của hệ thống, sốt ruột đi quanh.
Giọng đã run run vì tiếng khóc: "Diệp Lan, xin lỗi, có nghiêm trọng lắm không?"
Y đau đến mức không nói nên lời, từ cổ họng gằn ra một tiếng: "Cút!"
Đôi mắt đỏ ngầu âm hiểm và độc ác, chĩa thẳng vào tôi.
Ta sợ đến mức không dám hé lời, để mặc nước mắt như chuỗi ngọc tuôn rơi.
[Chủ nhân chú ý thiết lập nhân vật, xin lỗi anh ấy làm gì? Chúng ta phải nhục mạ anh ấy đến c.h.ế.t mới đúng.]
Hệ thống nhắc nhở ta.
Ta lập tức đứng dậy, ánh mắt thương hại nhìn y, sau đó quay người bỏ chạy.
Đằng sau vang lên tiếng hừ lạnh của Diệp Lan.
"Diệp Thiền, nàng giỏi lắm!"
Giọng nói khàn đặc truyền đến bên tai.
Khiến ta loạng choạng, vấp ngã trẹo chân.
Huhu! Đau quá đi.
Ta ngồi trên giường nhìn bàn chân trắng nõn giờ sưng như đòn bánh tét, nức nở hỏi hệ thống:
"Chỗ đó của Diệp Lan không bị ta đá đến hỏng rồi chứ?"
Lực đã lúc đó không hề nhẹ chút nào.
"Ta làm y đau như vậy có nên bồi thường không nhỉ?"
[Nín liền, cô là nữ phụ phản diện, nên nghĩ cách đổ thêm dầu vào lửa, chứ không phải ngồi đây nghĩ cách bồi thường của quý cho nam chính!]
Hệ thống trả lời với giọng bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nu-phu-doc-ac-nay-hoi-hen/chuong-2.html.]
[Tối nay trói anh ấy lại.]
"Để làm gì? Ta không làm được đâu."
Bắt ta đi trói buộc cưỡng ép Diệp Lan, chi bằng g.i.ế.c ta c.h.ế.t liền cho hết cốt truyện đi.
Ta làm dấu chéo trước ngực: "Ta phản đối."
[Đầu óc trong sáng lên! Đúng là đồ bad girl, cô là nữ phụ phản diện, tưởng mình là nữ chính hả?]
Hệ thống nghiến răng, giọng trầm xuống.
Ta cười hề hề, xin lỗi nha, hiểu nhầm, chỉ là hiểu lầm.
4
Đêm khuya thanh vắng, rất thích hợp để làm chuyện xấu.
Ta rón rén đến gần cửa sổ nhà kho, lôi ống khói mê đã chuẩn bị sẵn ra, để đảm bảo an toàn khi làm nhiệm vụ.
Dù sao cũng là lần đầu làm chuyện xấu, e rằng sẽ có sơ suất.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, tỏa ánh hào quang lấp lánh.
Diệp Lan nhiều năm luyện võ, tai thính mắt tinh, lập tức phát hiện ta lén lút đứng nấp bên cửa sổ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Một làn khói trắng phun ra, Diệp Lan nhíu mày nín thở, vẻ mặt khó chịu.
Bàn tay trắng nõn của ta che hờ bờ môi đỏ, vội ngồi xổm dọc bức tường, cố ý đợi thêm một lúc mới vào.
Ta lôi ra sợi dây đã chuẩn bị sẵn, từ từ tiến về phía Diệp Lan.
Trong lòng không ngừng tự động viên: "Không sao đâu, không sao đâu."
[Yên tâm mà làm đi, thuốc mê này đảm bảo anh ấy ngủ say như heo chết.]
Ta gật đầu trấn an, mắt không rời Diệp Lan đang nằm trên đất.
Sợi dây vừa chạm vào tà áo y.
Đột nhiên y chợt bật dậy chỉ trong chớp mắt.
Ta bị y ghì chặt xuống đất.
Ngón tay thon dài siết chặt cổ tay nhỏ bé của ta.
Ánh mắt y càng thêm tối tăm khó lường.
"Nàng đúng là to gan lớn mật."
Cứu ta với, đã làm chuyện xấu còn bị bắt quả tang, tim đập chân run bủn rủn rồi!!!
Ta giật mình, nước mắt không kiềm được mà tuôn ra như mưa.
Ta khóc nức nở, đến nỗi vai cũng run theo.
"Nàng khóc cái gì? Ta đã làm gì nàng đâu?"
Diệp Lan mím môi, buông vội ta ra.
Hệ thống cũng chửi ta không làm được tích sự gì.
Ta càng khóc dữ dội hơn, muốn ngừng cũng chẳng được.
"Thôi, đừng khóc nữa."
Diệp Lan cứng nhắc nhẹ giọng dỗ dành ta.
"Tổ tông nhỏ của ta, ta tự trói mình được chưa, nàng đừng có khóc nữa."
Giọng điệu chiều chuộng này khiến ta nấc lên vài cái.
"Hệ thống, nữ phụ trong nguyên tác có quan hệ tốt với Diệp Lan lắm sao?"
Người lạnh lùng như tảng băng lại hạ mình dỗ dành ta, sao mà không hoang mang cho được?
[Lúc nhỏ quan hệ rất tốt, lớn lên hai người dần trở nên bất hòa.]