Nữ hầu lắc mình thành phú mỹ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-04-20 12:40:03
Lượt xem: 266
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày qua ngày năm mười chín tuổi, trưởng công chúa về lai kinh thành, là tạm ở trong thời gian ngắn lẽ sẽ về nữa.
Công chúa cũng dẫn .
Thật thường đến, một tháng hoặc là mấy tháng mới về một , về cũng là lúc nửa đêm, chí thời gian ăn một chén cơm, cũng mấy câu.
trông ngóng , nhớ nhung .
Đều mỹ nhân hại nước, mỹ nhân hại nhưng mỹ nhân .
Vào thời gian tháng chạp, thánh nhân cầu nguyện nhưng ông cầu nguyện điều gì, nhưng thánh nhân tin rằng mỗi ngày luyện đan trường sinh bất tử, trong thiên hạ tất.
Ông cầu nguyện dù cũng đại xá thiên hạ, nhà họ Ôn cũng ở trong đó chỉ di nương năm nay một trận phong hàn, vượt qua , cứ mất như .
Ta thuê một viện nhỏ, tổng cộng sáu căn phòng sớm thu dọn thoả.
Thật năm nay sống chỉ ngoại trừ ở đây.
Bảo Châu là cô nương lớn mười bốn tuổi , trông duyên dáng yêu kiều, thật sự là một bông hoa xinh , chứng ngốc của nàng dường như khỏi , chuyện việc đều trật tự rõ ràng, chỉ là khi chút chân thật.
Ví dụ như kêu nàng dọn về nhà ở, nàng sống c.h.ế.t chịu, ai cũng , là một cô gái già nhưng nàng lớn , thể ngày nào cũng theo ở trong tiệm xuất đầu lộ diện, nàng trông xinh như ở nhà nuôi dưỡng tính tình, theo cha của nàng học những thứ như cầm kỳ thi hoạ, đợi trưởng của nàng về chắc chắn thể kiếm một mối hôn sự cực cho nàng .
Ta còn cách nào chỉ đành dẫn nàng về nhà ở, sân dứt khoác cho cả nhà Hà nương tử cho bọn họ ở miễn phí, trông tiệm cũng giúp bọn họ tiết kiệm tiền, nên là một công đôi việc.
Ta tự do trắng chính là liên quan đến nhà họ Ôn từ lâu, ở chung với Bảo Châu còn nhưng về nhà cứ cảm thấy tự tại.
lão gia phu nhân đối xử với thật sự giống như con gái , khác như đối xử với Bảo Châu, hai vị lang quân đối xử với càng là lễ kính trọng, dần dần cũng thích nghi gọi bọn họ là thúc thúc và thím, theo Bảo Cần gọi hai vị lang quân là nhị , tam .
Hắn nửa năm, nửa câu con chữ đều , thúc thúc dường như tìm sở thích mới, mỗi ngày đến học dạy học nửa ngày, nửa ngày còn thì ở nhà dạy hai vị trưởng, ông xuất là cử nhân chân chính.
Bảo Cầm cần đến học đường nữa, mỗi ngày theo nương của nàng ở nhà sách luyện chữ nữ nhi, còn dọn dẹp trong nhà, mua thức ăn nấu cơm, nàng bây giờ thứ đều xuất chúng, nếu như chuẩn cho nàng một phần của hồi môn dày, nàng kiếm một lang quân như thế nào ?
Con nhà vọng tộc chút khó nhưng nhà bình thường giàu đương nhiên khó.
Ta chỉ xin một điều, nguyện nàng thể gả cho một yêu nàng , bảo vệ nàng , cả đời vui vẻ ưu lo.
Vào một ngày về nhà trễ, khi đến nhà bầu khí căng thẳng, xảy chuyện gì.
Người trong nhà cũng nguyên nhân, chỉ thúc thúc bữa sáng đến trường tư, khi về ở trong phòng đóng cửa , nữa cả ngày trời cũng ăn cái gì.
Trong lòng mơ hồ chút hiểu , ông chuyện của đại lang quân .
Chuyện là sớm muộn, chỉ là chuyện sớm một ngày trễ một ngày mà thôi.
Ta nấu hoành thánh từ trong tiệm đem về để cho những khác ăn , bưng một chén đến tìm ông .
Một căn phòng ở phía đông chừa phòng sách, ông chính là ở trong phòng sách, gọi nhiều ông mới trả lời, đẩy cửa đèn trong phòng sách cũng đốt, ánh trăng chiếu trong phòng chỉ chiếu một bóng hình.
Ta đặt dĩa ở bàn, tìm que diêm đốt đèn lên.
Cả ngày gặp, thúc thúc dường như già nhiều, đầu tóc vốn dĩ trắng dường như bạc nhiều.
Ông khom lưng, trong một lúc thể thẳng lưng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nu-hau-lac-minh-thanh-phu-my/chuong-7.html.]
"Thúc thúc chuyện của đại lang quân ?"
Ta đặt chén mặt ông , lấy đưa đưa qua, tay ông run đến nỗi cầm .
"Thúc thúc là chê ngài danh tiếng huỷ hoại là đau lòng ngài ?"
"Con trai khổ quá, là hại thằng bé."
Thúc thúc rơi lệ lã chã, ông đau lòng con trai của ông hơn cả danh tiếng.
"Thúc thúc, nếu như đau lòng ngài đừng đừng những lời hại hại ngài nữa, trong lòng ngài đủ khổ , ngài giấu chính là sợ một ngày nào đó sẽ trách ngài , giận ngài hoặc là tự trách buồn bã, ngài khổ như cũng cắn răng chịu đựng, chúng càng nên lúc như thế nào thì như , sống cho , nếu là một nhà thì thể tính rõ nợ bao nhiêu? Đối với ngài càng giống như thường ngày, ngài mới cảm thấy khó chịu."
Ta tìm một cái khăn tay ông lau nước mắt.
" thằng bé chịu danh tiếng như , thể cưới vợ sinh con?"
"Thúc thúc, ngài là một lang quân , đương nhiên một nương tử hơn đợi , cần lo lắng, chỉ cần ăn no, nuôi tinh thần cho đợi bế đứa cháu mập mạp."
Hắn như , giống như trăng trời ngay cả trong mắt đều lấp lánh ánh , thế gian đương nhiên nương tử hiểu . Hắn chịu quá nhiều khổ, nếu như ông trời cho một nương tử yêu , bảo vệ , đối xử một lòng một với .
Khi tháng bảy, giao quán cho Hà nương tử và thím theo xe ngựa đưa đồ của Hương Tú về quê nhà một chuyến.
Mười hai tuổi bỏ nhà , bây giờ bảy năm trôi qua, là đổi là nhà đổi ?
Mỗi ngày gửi ngân lượng về, trong nhà mua bốn mươi mẫu đất, xây nhà ngói lớn, em gái gả , em trai cưới vợ.
Anan
Ông bà nội sớm qua đời, ba thúc thúc nhàn rỗi đó của cũng cưới vợ, cuộc sống cũng xem như định.
Gia đình với quá xa lạ, mà đối với nhà cũng xa lạ.
Vợ em trai cưới là một lanh lẹ, nhưng lanh lẹ quá mức lúc nào cũng ngóng một tháng gửi bao nhiêu tiền về? Đầm may bao nhiêu tiền.
Ta nhẫn nại nhiều với nàng , chỉ cắn răng nhẫn nhịn, trong miệng nàng mà cũng chỉ là một di nương.
Cha ông nội hai năm, từng hỏi một tiếng con gái sống , chỉ một câu dỗ ngọt chủ mẫu, hầu lão gia, nếu như lấy tiền nhớ gửi cho nhà nhiều chút, ông còn để dành tiền cưới với cho cháu của ông cưới vợ nữa!
Em gái thấy thì lóc than nghèo, cha lấy tiền cho ba thúc thúc cưới vợ, nhưng ngay cả mười đồng cũng nỡ cho nàng .
Dường như mười lượng bạc đó chính là đá bên đường, lúc nào cũng thấy.
Tiền là một món đồ nhưng cũng như , nó quá sáng bóng để ý thì chiếu rõ những quanh co trong lòng .
Mẹ mấy năm mất nhưng ai , trong tủ để hai đôi giày cho , một đôi là màu đỏ, nhanh chóng gả, còn một bộ áo khoác đỏ cho .
Người thương sớm như , ai cũng rõ như thế nào, là là dám đều quan trọng nữa, cũng mất , rõ thì cùng tác dụng gì?
Ta chỉ ở ba ngày, để mười lương bạc bọn họ tràn đầy thất vọng, đầu cũng mà rời .
Ta còn nhà, cũng còn lưu luyến.
Chỉ khi quỳ mộ của , mới dám , chỉ mới thương con đường dễ dàng.