“ , tỷ tỷ con đúng, con nên theo lời tỷ tỷ.” Cha .
Ta đúng, đó chỉ là cái cớ để tỏ dũng cảm khi một lưu lạc nơi đất khách quê .
“Bảo Châu, bây giờ chúng cần như nữa. Người thương lúc nào cũng ở bên cạnh , trong đêm tối đốt đèn cho , che dù cho lúc trời mưa, trời lạnh mặc thêm quần áo cho . Bảo Châu của chúng ở bên chỉ cần sống vui vẻ là . Dù mỗi ngày đều giống nhưng ngày thường cũng là ngày lành.”
Dường như nàng hiểu, nàng đầu Vương gia , gương mặt đỏ ửng, xinh gì so sánh .
Ta đưa tay vuốt tóc nàng, ở cạnh nàng cả đời, nếu yêu nàng thì nàng chỉ cần yêu là , cần nghĩ nhiều.
Ăn tối xong và Bảo Châu ngoài hiên ngắm tuyết, ở Đông Hải tuyết.
Cha uống nhiều rượu đến nổi ngủ quên, mẫu ở bên cạnh chăm sóc ông .
Nhị tẩu bận rộn trong phòng bếp chuẩn nguyên liệu để lát nữa hoành thánh.
Những khác vẫn ở ngắm tuyết. đưa tay hứng lấy một bông tuyết, Bảo Châu cũng bắt chước hứng lấy một bông, tuyết trong lòng bàn tay tan thành nước, nàng bước đến cho Vương gia xem.
Suy cho cùng bây giờ nàng cũng trưởng thành, chuyện gì cũng chia sẻ, ánh mắt Vương gia nàng tràn ngập tình yêu giấu .
“Sau các ngươi đối xử với Vương gia hơn .” Ta khẽ.
Anan
“Do cưới bảo bối của chúng nên thấy thuận mắt mà thôi!” Tam .
“Nhị cũng cưới khuê nữ nhà khác, lẽ cũng từng nhạc phụ đối xử ?”
“Còn tệ hơn thế nhiều, uống nhiều đến nỗi 3 ngày bước xuống giường . nhị tẩu quang ruột thịt ca ca năm cái.” Tam ca trầm giọng .
Được thôi! Cứ coi như gì !
“Sau kết hôn tìm nhà vợ ít em thì ngươi mới thoải mái sống.” Ta với tam .
“Muội lý nhưng Đại ca.
Ta Ôn Túc đang cách đó xa, khoác áo choàng đen, cổ áo may bằng lông cáo trắng hiên, dáng vẻ lãng tử.
“Tam ca, bộ dạng , với mạnh như ai dám ức h.i.ế.p ?” Nếu là , tất nhiên khác khi dễ .
“Bảo Nhân, ngươi thư phòng với , chuyện với ngươi.”
Lần đầu tiên chuyện nghiêm túc với như , gì nên vẫn ngoan ngoãn theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nu-hau-lac-minh-thanh-phu-my/chuong-15.html.]
Sống lưng thẳng tắp, vai rộng, bước thong thả nhưng vô cùng, chỉ bóng dáng từ đằng cũng là mỹ nhân.
Thư phòng ở tiền viện cách đó xa nhưng khi chúng đến nơi thì đầu dính đầy tuyết trắng.
Hai tuyết phủ trắng cả cũng coi như cùng bạc đầu.
Như thế cũng ! Ta đại cô nãi nãi Ôn gia, Ôn Túc chỉ thể là Đại ca, tất cả cũng sẽ thôi!
Thư phòng rộng, đồ vật đặt đầy trong phòng.
Có một cái bàn gỗ và một cái ghế, bàn ngoại trừ giấy, bút và mực còn nhiều bức thư, lẽ chỉ dùng thư phòng ngày thường.
Trong phòng còn thư đồng, bước lập tức ngoài. Bên trong thật sự nóng, cởi áo choàng ôm tay, cũng cởi vắt lên ghế, dáng vẻ lẽ lâu, cũng vắt áo choàng lên.
Hắn đang thư, thấy nhàm chán nên tìm một cuốn sách dựa bàn , cả phòng chỉ một chiếc ghế nên chỉ thể hoặc xuống đất. Thật nhiều chữ lắm, đa chỉ và đoán.
“Ngươi thể từ xem sách ?”
“Đoán thôi, chẳng còn hình vẽ !” Để thoải mái hơn đẩy sách xa nhưng vô tình gần .
Quay đầu lập tức thấy gần như bộ gương mặt mỹ của , nhất thời mê mẫn.
Đột nhiên đầu , vội vàng cúi đầu giả vờ sách.
“Tống Đại Ban tới Biện Kinh, tới tìm ngươi chuyện, ngươi gả cho vì lời vì cái gì khác?”
Hắn nghiêm túc , trời đang dần tối, trong thư phòng thắp đèn, hình dáng chìm trong bóng tối, giọng cũng trầm trầm.
“Ta gả cho ngươi lúc nào?” Ta nghi ngờ hỏi , từ đến nay từng nào hỏi gả cho .
“Ta từ chối hôn sự Tống gia vì để gả cho ngươi nhưng ngươi , còn bịa câu chuyện trẻ con, cả thánh nhanh cũng dám lừa, ngươi đến hai năm, ngươi nghĩ kết hôn nên mới trở về? ?” Khóe miệng nhếch lên, mắt híp trông nguy hiểm khiếp .
“Sao ngươi cưới ?” Ta , dù sợ hãi nhưng nhượng bộ. Lời như thâm tình với mà gả.
“Để báo đáp ân tình ? Ta ngươi nợ nên cần như thế .” Ta cắn môi .
“Ngươi gả cho , ngươi nghĩ bẩn thỉu lắm ?” Hắn cụp mi xuống, giọng càng trầm xuống.
Trong phút chốc hiểu ý là gì.