Ta phê chuẩn kỳ nghỉ phép của Bùi Chuẩn.
Lúc đầu, còn sợ vì hành động vội vàng thành trễ nải nhân duyên của bản cũng như khiến cô nương ủy khuất. bộ dáng nghiêm túc của , cảm thấy lẽ đây bản đoán sai chăng.
Sau khi vẽ xong bức họa, tựa đầu khung cửa sổ ngắm chiếc hồ bên ngoài.
Gió nhẹ nhàng thổi khiến những đoá hoa sen trong hồ khẽ lắc lư.
Bỗng nhiên nhớ một năm, từng chui chùa Thanh Thủy bằng lỗ chó hậu viên. Cũng là cơn gió như thổi bụi khiến mắt cay xè, chờ đến khi dụi mắt đỡ hơn mới thấy mặt xuất hiện góc áo thêu hình hoa sen của Tiêu Ly.
“Lần nếu đói bụng, thể tới tìm ” Tiêu Ly xổm, đôi mắt thẳng . Sau đó từ trong tay áo lấy một chiếc bánh bao đưa cho , còn nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu “ Từ cửa chính”
Hi~~~ Vịt nè
Tay của cách gần, phật châu bằng gỗ đàn hương khắc hình hoa sen quấn quanh cổ tay truyền đến hương thơm thoang thoảng.
Đó là đầu tiên gặp Tiêu Ly.
Sau lưng truyền đến âm thanh mở cửa cắt đứt hồi tưởng, bộ dáng ban đầu.
“Ai nha, Đế Cơ bệnh nặng mới khỏi thể để dính gió nữa” Dư công công tiến lo lắng chạy tới đóng cửa sổ.
“Có chuyện gì ?” Ta thong thả cựa ngáp dài một cái, duỗi dài chiếc ghế thiết kế riêng .
“Lưu học sĩ cùng Bùi tướng diện kiến”
Ta nhanh chóng ấn nút cơ quan đem chiếc ghế khôi phục nguyên trạng, điều chỉnh dáng nghiêm túc.
“Cho bọn họ ”
Hai song song tới, một thì tới xin cáo lão hồi hương, một tới tạ ân tứ hôn.
Ta Lưu học sĩ da dẻ hồng hào, tinh thần phấn chấn, cho nên mở miệng giữ .
“Thời gian gần đây Đế Cơ tiến bộ nhiều, chỉ là lão thần tuổi cao cho nên Đế Cơ mời đến một vị khác. Ba ngày nữa, Đế Cơ thể thấy đó ở lễ dâng hương”
“Không cần ” Ta ngượng ngùng .
“ Đây là điều lão thần nên , chỉ xin đến lúc đó Đế Cơ gặp mặt hãy quyết định để lão thần cáo lão hồi hương giữ ” Lưu học sĩ vuốt ve bộ râu trắng muốt “ Nhắc mới nhớ, cũng tới từ Phong Châu”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nu-de/chuong-3.html.]
Phong Châu là nơi mẫu phi lưu đày, cho đến lúc ch/ểt bày cũng đọi sự xuất hiện của phụ hoàng. Vẫn là đợi đến khi hồi kinh, mới thể đưa tro cốt của bà hợp táng cùng với phụ hoàng.
Ta , cung kính đưa tiễn Lưu học sĩ.
Quay đầu thấy Bùi Chuẩn án thư của , đôi mắt cụp xuống lời nào.
“Đế cơ, bức hoạ , thể ban cho thần ?”
Ta chút tham lam đuôi mắt của , vặn đối diện với đôi mắt đang ngước lên của Bùi Chuẩn.
“Đế cơ, bức hoạ vẽ , thể tặng thần ?”
Lúc mới nhận bức họa hôm nay vẽ cất , khi Bùi Chuẩn đưa tay chạm .
“Không đụng !”
Tay của dừng giữa trung, vội vàng tới chắn mặt .
Cúi cuộn bức họa.
Bùi Chuẩn im lặng thu hết hành động của mắt, giọng điệu trở nên nghiêm túc “ Đế cơ tội tình gì ?”
Ta , giữa ánh đèn lập lòe. Gương mặt xinh của Bùi Chuẩn giống như ánh sáng chia cắt bao bọc xung quanh là nỗi buồn vô tận.
Ta thở dài một , mở miệng “ Bùi tướng, trong bức họa ngươi”
Biểu cảm của Bùi Chuẩn đổi.
“Thật sự ngươi!”
Thấy vẫn tin, cũng chút nóng nảy khiến tông giọng cao hơn vài phần.
Bùi Chuẩn trầm ngâm một lát mới chậm rãi lên tiếng “ Thần sắp thành , cho nên tới đây mời Đế Cơ tới dự. Hi vọng ngài nên vì đáng mà tổn hại thể”.
Dứt lời, cung kính hướng hành lễ, rời .
Ta đáp chỉ bóng lưng đang xa dần của .
Người đúng là cố chấp, ngoại trừ khuôn mặt thì chả gì vui hết.