Nữ đế - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-06-03 13:42:28
Lượt xem: 143
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Ta quay đầu liền đi thẳng đến ngự thư phòng.
Vào cung mà không đến gặp phụ hoàng, phụ hoàng thể nào cũng nháo cho xem.
"Con cứ phải bày trò thế này cơ à?"
"Phụ hoàng đừng có được lợi rồi còn giả bộ đứng đắn nữa."
Ta bắt lấy tấu chương đang bay tới trước mặt, là bản tấu từ phương Tây Bắc, hỏi thăm phụ hoàng có khỏe không, hỏi ta có khỏe không.
Ta đi đến án thư, giật lấy bút lông, tiện tay phê luôn một chữ: rất khỏe.
"Thư viện lấy về rồi?"
"Đúng vậy, về sau sắp xếp thế nào thì tùy phụ hoàng."
Dưới gầm trời này, không chỗ nào không phải là đất của vua.
Nhưng hoàng đế cũng không thể cướp trắng của người khác được, nếu không thì nước miếng của văn nhân trong thiên hạ đủ để cha con ta c. hế.t chìm trong đó.
"Ta đã nói rồi, Lục gia không phải tay vừa, ta tự có cách của ta, con cứ nhất quyết nhúng tay vào vũng nước đục này, tự lấy cho mình một phò mã thì được gì chứ?"
"Tướng mạo hắn không tệ, con nhìn thấy vừa mắt. Hơn nữa, Lục gia phải nợ con mới được."
"Con đấy..."
Phụ hoàng khẽ chạm vào trán ta, đầy cưng chiều.
"Tiểu phượng hoàng của ta, con đường này không dễ đi, nhưng ta nguyện ý đi cùng con."
Ta từ phía sau ôm lấy vai phụ hoàng, như mười mấy năm qua vẫn luôn gắn bó như vậy.
Khi ta khai tâm học chữ, phụ hoàng dạy ta chữ đầu tiên là dân, chữ thứ hai là quân.
Lúc đầu, phụ hoàng chỉ muốn ta đừng bó buộc bởi thân phận nữ nhi, muốn ta tự do, muốn ta vui vẻ.
Về sau, ta đọc nhiều sách quá, liền hỏi phụ hoàng:
"Con nhất định phải gả đi sao? Con không thể giống như các hoàng huynh được à?"
Khi đó, đại hoàng huynh vừa mới tham chính, phụ hoàng ban cho huynh ấy đặc quyền tham dự nghị sự lục bộ.
"Được chứ, Tạ Hữu Nghi, con cũng có thể, con là tiểu phượng hoàng của phụ hoàng."
Ta vùi đầu vào đầu gối của phụ hoàng, để người từng chút từng chút xoa đầu ta.
"Con muốn làm gì cũng được."
Phụ hoàng cho ta dã tâm, cũng trải đường thông thiên để nuôi lớn dã tâm ấy.
Phụ hoàng dạy ta viết sách luận, cho phép ta xem tấu chương, mỗi lần triều thần nghị sự thì đặt bình phong để ta được nghe bên trong.
Từ mơ hồ cho đến khi trở thành Chiêu Dương được phụ hoàng dạy dỗ từng bước một, ta bắt đầu tiếp xúc với quyền lực.
May mắn là, phụ hoàng chưa từng thấy đó là vấn đề, không thấy đó là sai.
Năm mười lăm tuổi, ta lấy cớ cầu phúc để đến Tây Bắc ở suốt hơn hai năm.
Phụ hoàng cho phép ta đi, bảo ta hãy ra khỏi cung nhìn ngắm thế giới, sau đó quay về nói cho người biết ta thực sự muốn điều gì.
Tây Bắc có tuyết phủ trắng xóa, có chiến mã hí vang, có dân c. hế.t đói khắp nơi, và có cả một dã tâm ngày càng lớn được âm thầm nuôi dưỡng.
Hai năm rưỡi ấy, ta dâng lên phụ hoàng và cũng là cho những tâm phúc của người nơi Tây Bắc, cho dân chúng, cho chính bản thân ta một đáp án khiến tất cả đều hài lòng.
"Phụ hoàng, xưa nay chưa từng có tiền lệ, chỉ e sau này sách sử ghi lại, phần nhiều chỉ là mắng nhiếc người và con."
"Xưa nay chưa có, thì bắt đầu từ tiểu phượng hoàng của ta."
Ta chậm rãi bóp vai cho phụ hoàng.
"Vậy con muốn bắt đầu từ việc lập nữ học, có cái bè này chống đỡ, đám văn nhân cũng không tiện mắng con quá mức."
"Muốn làm thì cứ làm, phụ hoàng mãi mãi là chỗ dựa của con."
"Phụ hoàng thật tốt, phụ hoàng là nhất, phụ hoàng là người tuyệt vời nhất trên đời... phụ hoàng cho thêm ít tiền nữa nha~"
Không phải là mấy sản nghiệp ta làm ăn phát đạt đến nỗi không dám chi, mà là nuôi người... thật sự quá tốn tiền rồi.
Hổ phù đã chia làm hai, phụ hoàng nói ta phải tự nuôi quân của mình.
Còn cả đám kỳ nhân dị sĩ mà ta thu nạp nữa, làm thử thứ gì cũng đốt tiền như đốt giấy, tuy là cũng có một số thành quả lợi quốc lợi dân.
"Tự đi mà lấy, nha đầu hư."
Phụ hoàng ném cho ta chìa khóa của kho riêng của người.
Hê hê, cao thủ chuyển nhà xuất trận!
Nhưng chắc chắn ta vẫn sẽ để lại chút gì đó cho lão phụ hoàng yêu dấu của ta thôi~
6
Nếu phụ hoàng ta mà không có động tĩnh gì, thì người ngoài mới phải đoán già đoán non lung tung.
Vậy nên, lệnh bổ nhiệm của tân khoa trạng nguyên Lục Viễn Hạc cứ mãi chưa được ban ra, còn Lục Dư Minh thì từ một kẻ tay trắng lại một bước tiến thẳng vào Hàn Lâm Viện.
Lục Thượng thư Lục là phụ thân của tân phò mã, cũng là huynh đệ ruột thịt với phụ thân của Lục Viễn Hạc. Nhưng trong một gia tộc, làm sao có thể tồn tại hai vị đại thần cùng lúc giữ chức trọng yếu?
Tất cả tài nguyên đều đổ dồn về đích trưởng tử. Vốn dĩ phụ thân của Lục Dư Minh thiên tư cũng kém một chút.
Nhưng Lục Dư Minh thì khác! Dù xét về phương diện nào, hắn cũng không thua kém gì Lục Viễn Hạc.
Ta đã trao cho nhị phòng một cây thang trời, nhị phu nhân thì hận không thể lập bàn thờ mà ngày ngày dâng hương bái lạy ta ba lần.
Nghe nói vị nhị phu nhân xuất thân tiểu môn hộ, hiện giờ cũng dám lớn tiếng cãi nhau với đại tẩu quản gia rồi.
Còn sự nghiệp nữ học của ta thì đang phát triển rực rỡ.
Dĩ nhiên, để thực hiện hết thảy mục đích trong một sớm một chiều là điều không thể. Đám học giả tự xưng thanh cao kia sao có thể đồng ý dễ dàng?
Nói thật thì, những gia đình có chút nền tảng, ai lại muốn nữ nhi nhà mình mù chữ, chẳng biết lấy một chữ cái?
Bất kể khởi điểm là vì điều gì, dù họ dạy nữ nhi là thi từ hoa nguyệt hay nữ đức nữ giới, ít ra… cũng dạy cho họ biết đọc biết viết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nu-de-tbsn/chuong-3.html.]
Ta không có ý bắt buộc tất cả nữ nhân đều phải thành thạo thơ phú, cầm kỳ thư họa.
Điều ta muốn làm là để nhiều người hơn có một kỹ năng để mưu sinh.
Để nữ nhân không phải sợ rằng rời khỏi phu quân thì sẽ sống không nổi.
Để nữ tử không cần phải đến tuổi là bị ép gả vội vàng.
Một khi có đủ người thấy rằng, chỉ dựa vào bản thân cũng có thể sống tốt, thì những chuyện khác… cũng dễ thay đổi hơn rồi.
"Hôm nay điện hạ có rảnh không?"
Lục Dư Minh được nghỉ, muốn mời ta ra ngoài chơi.
Thành thân đã ba tháng, dùng từ để hình dung về chúng ta thì chắc là tướng kính như tân.
Tuy cùng ở phủ công chúa, nhưng ta thật sự quá bận, ba ngày mà thấy mặt ta một lần là đã tốt lắm rồi.
Lục Dư Minh ngày nào cũng viết thư tương tư, nhờ người mang tới cho ta, thể hiện một bộ dáng si tình không oán không hối.
Kinh thành này đúng là nhỏ thật đấy, đi vài bước đã gặp ngay phu thê Huệ Âm.
Huệ Âm như nguyện gả cho người trong lòng, mặt hoa đào rạng rỡ như gió xuân.
Còn Lục Viễn Hạc thì không được như vậy. Trạng nguyên nay bị bỏ không, còn bảng nhãn thì được bổ làm quan địa phương, thám hoa thì nhờ tài thư pháp mà được giữ lại bên vua.
Chỉ riêng hắn lại bị gác qua một bên không ai ngó ngàng.
Người Phí gia và Lục gia đã có không ít người ngầm nhắc nhở, nhưng phụ hoàng chỉ nói: Đã có an bài, chờ đợi thêm.
Thật ra ai cũng hiểu rõ, Lục Viễn Hạc dám giở trò với ái nữ của thiên tử, chưa bị trị tội đã là may mắn lắm rồi.
Mà ta thì mãi vẫn không hiểu nổi.
Tuy thánh chỉ lúc đó viết hơi mơ hồ để phòng ngừa sóng gió, nhưng những người trong cuộc chúng ta nào có ai không rõ ngọn ngành.
Huống chi, trong lúc ta còn đang chuẩn bị thành thân, ta không chỉ nhận được vài món đồ nhỏ từ tay Lục Viễn Hạc, mà còn từng mấy lần hẹn ra ngoài chơi.
Nam tử vốn lòng tự tôn cao, chắc Huệ Âm đã hứa hẹn rằng có thể cùng hầu một chồng, hắn liền nghĩ ta cũng chấp nhận được chăng?
Thôi bỏ đi, nghĩ đi nghĩ lại… chỉ có thể kết luận:
Lục Viễn Hạc đầu óc chắc cũng chẳng tỉnh táo là mấy.
Không biết kiểu người như hắn sao có thể thi đỗ trạng nguyên được nữa.
Chẳng lẽ là phụ thân hắn gian lận hộ à?
7
“Đại tỷ.”
Ta thấy Huệ Âm đúng là nhớ ăn không nhớ đánh, rõ ràng mỗi lần lại gần ta đều không có kết cục tốt, vậy mà vẫn cứ thích sáp vào.
“Đại tỷ nhìn xem, đây là trâm ngọc phu quân đích thân mài cho muội.”
Giọng nói mang theo vài phần khoe khoang, Huệ Âm đưa tay sờ vào chiếc trâm ngọc cài trên tóc, hơi thô ráp, thật sự ta chẳng thấy có gì đáng để nhìn.
“Ừ ừ ừ, chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”
Ta ứng phó qua loa với nàng.
“Đại tỷ sao lại biết được,” Huệ Âm đỏ mặt, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, “vừa mới biết hơn một tháng, tính mấy hôm nữa sẽ đi khắp nơi báo tin mừng.”
“Thế thì thật đáng mừng rồi.”
Lục Dư Minh cũng nói một câu chúc phúc theo ta, có lẽ trong mắt ánh lên chút gì đó khiến Huệ Âm bắt được.
“Đại tỷ cũng phải nhanh chân lên đấy, chúng ta cùng ngày thành thân, tỷ cũng đừng để chậm trễ quá nhiều.”
Ta vốn không muốn để ý đến nàng ta, ta bận lắm, khó khăn lắm mới ra ngoài thư giãn, không muốn vì mấy chuyện nhi nữ thường tình này mà bận lòng.
Mấy năm nay, Huệ Âm được Thái hậu và mẫu phi nàng ta nuông chiều đến hư hỏng, đợi chuyện qua rồi, ta nhất định phải uốn nắn lại tính tình nàng ta cho đàng hoàng.
Phụ hoàng có không ít con cái, ta vì mẫu hậu mất sớm nên được nuôi bên người ông, còn những người khác thì phi tần không muốn buông tay, phụ hoàng cũng chẳng ép buộc.
“Dư Minh còn phải điểm danh, đâu có rảnh rỗi như Trạng nguyên lang.”
Làm sao để chỉ với một câu khiến ba người đều im lặng, Trưởng công chúa Chiêu Dương ta đã luyện đến mức nhuần nhuyễn.
“Nếu Tam muội thấy mình quá rảnh rỗi, bản cung cũng có thể tìm cho muội chút việc mà làm, khỏi suốt ngày chỉ chăm chăm nhìn Đại tỷ như ta.”
Nhị công chúa Lâm An, mẫu phi cũng là một trong Tứ phi, từ nhỏ đã thích trồng hoa cỏ.
Trong cung đất ít, ta liền tìm cho nàng hai trang viên hợp ý, không câu nệ hoa quý hay cỏ lạ, sau này còn bắt đầu trồng rau, trồng lúa, đưa về cung không ít.
Huệ Âm xưa nay vẫn coi thường nàng, sau lưng lén nói đó là đồ nhà quê, còn bảo ta là mẫu dạ xoa hay ăn h.i.ế.p người. Chỉ là bị ta bắt gặp một lần, phạt nghiêm khắc mới sợ mà không dám nói bậy nữa.
“Thôi, thôi không cần đâu, ta chợt nhớ ra còn việc phải làm, xin cáo lui trước.”
Nàng kéo Lục Viễn Hạc đi khỏi tầm mắt ta, không ngoái đầu lại.
Đúng dịp sen nở.
Lục Dư Minh chuẩn bị một chiếc thuyền, bên trong mọi thứ đều là thứ ta quen dùng.
Ngay cả cô nương gảy đàn tên Liễu ở Phong Nguyệt Lâu mà mấy hôm trước ta chỉ tiện miệng nhắc đến, hắn cũng mời đến rồi.
“Phò mã có lòng rồi.”
Lục Dư Minh đang bóc hạch đào cho ta, nghe câu này, khóe miệng khẽ cong lên.
“Chỉ cần điện hạ hài lòng, đó chính là tâm nguyện của Dư Minh.”
Từ hôm ấy, ta bắt đầu chấp nhận Lục Dư Minh bước vào cuộc sống của mình.
Khi bận sẽ bảo người nhắn một tiếng cho hắn, lúc rảnh rỗi thì đi đón hắn trở về phủ.
Hắn nhúng tay vào vài chuyện nhỏ, ta cũng không để ý.
Ví như thuộc hạ của ta phát minh ra một nông cụ mới, Lục Dư Minh đề nghị đưa người ra ngoài thành trình diễn thử cho bệ hạ và bách tính xem, ta đồng ý.
Hiệu quả rất tốt, bên ngoài có người tán dương nói Tam hoàng tử đích thân canh tác, vui cùng dân, thật là bậc hiền vương có lòng với chuyện nhà nông.
Chúng ta ngày càng giống một đôi phu thê ân ái bình thường.
Bên ngoài đều nói Thái hậu nương nương nhân từ, chỉ hôn hai cuộc hôn sự thật tốt.