6
Chưa đầy mấy ngày, Phó Cảnh Trạm  đổi sang thủ đoạn khác.
Hôm nay lúc tan học, một đám  cứ giữ  cách  xa  gần với , cho đến khi    một nơi vắng vẻ, một  đột nhiên từ phía  túm tóc , lôi   trong một con hẻm.
Sâu trong con hẻm là một khu chung cư bỏ hoang.
    túm tóc lôi đến một  đất trống, nắm đ.ấ.m và bạt tai liên tiếp giáng xuống ,  đau, đau đến mức   nhịn  mà  cuộn  .
Khi họ dừng ,   vô cùng thê thảm, khóe miệng rỉ máu, còn   vững     đá  khoeo chân, khiến cả   quỳ xuống  mặt Ôn Tĩnh.
Phó Cảnh Trạm  bên cạnh Ôn Tĩnh, vẻ mặt chán ghét,   từ  cao: "Bắt nạt em gái, định dùng d.a.o hủy hoại dung mạo của cô , giở thủ đoạn để cô  che chắn cho ."
Ánh mắt lạnh lùng của   chiếu thẳng  : “Thẩm Xu, cô ghét Thẩm Tĩnh đến  ?"
Cảnh tượng  mắt mơ hồ trùng khớp với kiếp .
 nhớ  lúc đó, Phó Cảnh Trạm cũng  định "tội" cho  như ,    giải thích, cho  đánh gãy nát xương chân của , ép  quỳ  mặt Ôn Tĩnh để chuộc tội.
Bây giờ  rơi  tình thế tương tự.
"Không."  gắng sức ngẩng đầu, mắt rưng rưng lệ, ngầm tìm góc độ  hảo nhất để phô bày hết những vết thương  mặt.
"  ghét Thẩm Tĩnh."
Người  ghét  bao giờ là em gái .
Mà là kẻ công lược vô liêm sỉ  chiếm đoạt  xác của em gái ... Ôn Tĩnh.
"Nói dối." Phó Cảnh Trạm lạnh lùng .
Dạ Miêu
Giây tiếp theo, tóc   ai đó giật ngược  , buộc   ngẩng đầu lên.
Phó Cảnh Trạm vung tay tát  một cái,    hề nương tay, mặt  lập tức hằn lên một dấu bàn tay đỏ rực.
Ôn Tĩnh khẽ , cô   chút kiêng dè mà thưởng thức bộ dạng thê thảm của  lúc .
Ở nơi Phó Cảnh Trạm   thấy, miệng cô  mấp máy,  hai chữ.
"Đáng đời."
"Thẩm Tĩnh   sai, cô đúng là sẽ  thừa nhận." Vẻ chán ghét trong mắt Phó Cảnh Trạm càng đậm hơn: “ cô  quỳ  mặt Thẩm Tĩnh và nhận  với cô ."
"Dù   đánh gãy chân cô."
Có  cầm gậy gỗ từng bước tiến về phía .
"Dù ,  sai thì  trả giá."
6
"Dựa  ?"
Nén xuống cơn giận ngút trời,  khó khăn nặn  ba chữ từ cổ họng.
Trong khóe mắt,  thoáng thấy một ánh đèn đỏ lóe lên,  liền xé bỏ lớp ngụy trang, dùng ánh mắt chế nhạo đánh giá   từ  xuống  một lượt.
"Phó Cảnh Trạm,  quên  phận của   ? Anh là vị hôn phu của ."
Kiếp ,  sức mạnh của kịch bản, dù  Phó Cảnh Trạm đối xử như ,  là nữ chính,  vẫn ôm hy vọng, tin rằng   sẽ nể tình xưa mà   gì .
Vì ,   bỏ qua điểm quan trọng nhất.
 và Phó Cảnh Trạm đều là con của chủ tịch tập đoàn, trong cuộc hôn nhân thương mại , địa vị của   hề thua kém  , thậm chí trong giới kinh doanh, nhà họ Thẩm còn  xu hướng lấn át nhà họ Phó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nu-chinh-phan-cong-kiep-nay-khong-tha/chuong-3.html.]
Với bối cảnh và điều kiện như ,     cần  đặt hy vọng  Phó Cảnh Trạm, cầu mong   nể tình xưa mà   hại .
    thể khiến    kiêng dè .
Nhìn chằm chằm  ánh mắt đột nhiên trở nên âm trầm của Phó Cảnh Trạm,  khẽ : "Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó   ít dự án hợp tác,  cứ thử  hại  xem hậu quả thế nào."
...
Có lẽ là  thái độ của  kích động.
Ngày hôm đó  khi Phó Cảnh Trạm đen mặt rời ,   bắt đầu hẹn hò một cách khoa trương với Ôn Tĩnh như điên, đưa cô   trốn học, đánh , đua xe.
Ôn Tĩnh chấp nhận tất cả.
Dù  thì từ góc độ của cô ,   gì quan trọng hơn việc công lược Phó Cảnh Trạm.
Vả   khi công lược thành công, cô   thể phủi m.ô.n.g bỏ ,    cần lo lắng về mớ hỗn độn để .
Dần dần, ở trường ngày càng khó thấy bóng dáng của Ôn Tĩnh.
Cô  bắt đầu   học,   thi, dồn  bộ tâm sức  việc   để công lược Phó Cảnh Trạm, váy mặc ngày càng ngắn, trang điểm ngày càng  vẻ ngây thơ.
Thành tích học tập dần sa sút.
Điều  cuối cùng cũng  chọc giận  ...  nắm quyền thực sự của nhà họ Thẩm.
7
Mẹ cắt đứt nguồn tài chính của Ôn Tĩnh, xin nghỉ học ở trường cho cô ,  cho phép cô  bước chân  khỏi nhà họ Thẩm  kỳ thi tháng sắp tới.
Bà bắt Ôn Tĩnh  ở yên trong phòng ôn bài.
Bố  cố gắng thuyết phục : "Thẩm Tĩnh còn nhỏ, chẳng  chỉ là trốn học đánh  thôi ? Nghịch ngợm một chút cũng   ."
Ôn Tĩnh  từng quậy phá, tuyệt thực, nhưng   vẫn  hề lay chuyển.
Cho đến khi Ôn Tĩnh đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, chủ động   tìm một gia sư để bổ túc  những bài  bỏ lỡ.
Mẹ vui vẻ đồng ý.
Thứ bảy,  tan học về nhà.
Phòng khách  một bóng ,    lên lầu,  đến phòng của Ôn Tĩnh.
Đang định gõ cửa, giọng của Ôn Tĩnh đột nhiên vang lên từ phía : "Thẩm Xu?"
Ôn Tĩnh bưng một đĩa hoa quả, vẻ mặt đầy cảnh giác và đề phòng: "Sao chị  về ?"
Cạch.
Cánh cửa phía  bật mở.
Cô gia sư mới đến bước , tiện tay khép cửa ,  : "Thẩm tiểu thư? Hôm nay về sớm ?"
Một góc áo vest màu xám  cánh cửa chỉ thoáng lướt qua.
"Ừm."  liếc  mái tóc rối bù và quần áo nhăn nhúm của cô giáo, giọng điệu tự nhiên: “Về lấy sách."
Sau khi lấy sách rời ,     trường.
Mà nấp trong bụi cỏ bên ngoài nhà, kiên nhẫn chờ đợi.
Mãi đến chiều,  mới thấy Ôn Tĩnh lén lút rời khỏi nhà.
Còn cô giáo  thì vẫn  thấy .