Nơi Tôi Thuộc Về - Phần 7
Cập nhật lúc: 2025-05-18 17:59:46
Lượt xem: 105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Mẫn Mẫn ngày càng ít đến trường.
Ban đầu, cô ấy còn thuê người học hộ. Nhưng dần dần, tôi không chắc cô ấy đã bỏ cuộc hẳn, hay chỉ đơn giản là không còn sức để cố gắng nữa.
Cô vắng mặt trong gần một nửa số buổi học.
Như tôi đã đoán, mọi sự việc xoay quanh trung tâm của thế giới này đều được sắp đặt để phục vụ nhân vật chính. Giáo viên chẳng buồn điểm danh. Ngay cả khi thi, chỗ ngồi của Trần Mẫn Mẫn vẫn trống, và không ai hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì.
Cô không nhắn tin cho tôi nữa. Mục "Khoảnh khắc" trên mạng xã hội cũng thưa dần cập nhật.
Cuối cùng, cô ấy biến mất hoàn toàn.
Phải đến một lần tình cờ đi xem phim, tôi mới gặp lại cô trong một trung tâm thương mại. Sau lưng là mấy người đàn ông, trông chẳng khác gì vệ sĩ.
Trần Mẫn Mẫn đi phía trước, mắt ngân ngấn lệ. Những người đàn ông bám sát theo sau.
Cảnh tượng kỳ lạ đến mức khiến tôi không khỏi nhìn chằm chằm. Nhưng tất cả những người xung quanh lại hành xử như thể đây là chuyện thường ngày.
Tôi định im lặng rút lui thì bất ngờ nghe thấy tiếng cô hét lên:
"Thẩm Bắc Vi!"
Tôi quay người bỏ chạy.
Tôi không ngờ Trần Mẫn Mẫn—cô gái ngày thường vốn ngốc nghếch và ồn ào—lại có thể nhanh tay nhấn nút dừng khẩn cấp của thang máy đến vậy. Suýt nữa tôi bị hất ngược khỏi tầng ba.
Cô ấy chạy tới, gần như nắm lấy tay tôi:
"Thẩm Bắc Vi, giúp tôi với! Tôi sẽ trả lại tất cả, được không? Tôi không cần nam chính, cũng không cần nam phụ!"
"Không, không, không." Tôi vừa đáp vừa tiếp tục chạy.
Trần Mẫn Mẫn vẫn đuổi theo:
"Tôi nói thật! Bọn họ điên rồi! Họ nhốt tôi, tôi không chịu nổi cuộc sống kiểu này nữa!"
"Nhưng đây là cuộc đời của một nữ chính mà. Cô chẳng phải luôn mong được sống dưới ánh hào quang đó sao? Sao giờ lại than phiền?"
Trần Mẫn Mẫn khựng lại. Một lúc sau, cô mới phản ứng lại, hét lên:
"Cậu điên rồi hả, Thẩm Bắc Vi?! Cậu đang cố tình chống lại tôi à?!"
"Tất cả đều là lựa chọn của cậu. Liên quan gì đến tôi?"
Thấy đám người phía sau vẫn chưa đuổi kịp, tôi quay sang nhìn Trần Mẫn Mẫn.
"Nếu bây giờ có cơ hội... để cô chỉ là một tấm bia đỡ đạn, sống độc lập giữa thế gian này và bị tất cả lãng quên, cô có đồng ý không?"
Trần Mẫn Mẫn khựng lại, gương mặt lộ rõ vẻ trầm tư và do dự.
Chỉ đến lúc đó, tôi mới nhìn thấy những vết bầm đỏ tím kinh hoàng in hằn bên mép cổ áo rộng của cô ấy.
Không chỉ vậy, trên cổ cô còn có hai hình xăm tròn. Khoảng cách hơi xa nên tôi không nhìn rõ những chữ nhỏ bên trong, nhưng hình dạng ấy trông như dấu ấn – mang theo sự xúc phạm nặng nề, gần như phơi bày hết những gì cô đã phải trải qua trong mấy ngày qua.
Nhưng cô vẫn còn đang do dự, ngập ngừng không dứt khoát.
"Nhìn xem..." Tôi dang tay ra. "Tới nước này rồi mà vẫn muốn dựa vào đàn ông à? Nếu không phải cậu đau, thì ai đau thay cậu được?"
Vừa dứt lời, cặp song sinh phía sau đã đuổi kịp.
Họ vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y Trần Mẫn Mẫn.
"Em có thai rồi còn chạy nhanh như vậy? Nhỡ có chuyện gì thì sao?"
Trần Mẫn Mẫn cố gắng giãy giụa, nhưng không thoát ra được. Cô chỉ tay về phía tôi, hét lên:
"Đi mà bắt cậu ta! Cậu ta là nữ chính! Cậu ta là mối tình thanh mai trúc mã của anh! Anh quên rồi sao?!"
Nhưng hai người họ chẳng buồn liếc nhìn tôi lấy một cái. Một người đặt tay lên bụng cô, người còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Mẫn Mẫn, lần sau đừng chạy nhanh thế nữa. Lỡ làm bé con bị thương thì không tốt đâu."
Trần Mẫn Mẫn: "..."
"Để cô ta chạy đi." Một giọng trầm lạnh vang lên. "Khi về rồi, tôi sẽ trừng phạt cô ta thật nghiêm khắc."
Người vừa nói là Từ Vân.
Anh ta bước tới, mặt đầy u ám, nắm lấy cằm Trần Mẫn Mẫn.
"Tôi đã nói rồi, động vật nhỏ không nghe lời thì sẽ bị chủ nhân phạt. Sao cô không chịu hiểu?"
Trần Mẫn Mẫn bắt đầu run lẩy bẩy.
Lúc này, Giáo sư Văn và Nghiêm Vi cũng chậm rãi tiến lại, đứng hai bên cô.
Một người thở dài hỏi:
"Sao em lại hư như thế?"
Người kia thì vòng tay ôm eo cô, ghé sát nói nhỏ:
"Em đang đùa với lửa đấy. Nếu không muốn bị bỏng, thì đừng thử thách giới hạn của bọn tôi."
Khuôn mặt Trần Mẫn Mẫn mỗi lúc một tái nhợt.
Cô định mở miệng nói điều gì đó, nhưng Từ Vân đã cúi đầu hôn cô ngay trước mặt mọi người.
"Với cái miệng quyến rũ như vậy..." Anh ta nói khẽ, "tốt nhất là đừng nói những điều tôi không muốn nghe."
Dường như mọi người chỉ nhìn thấy mỗi Trần Mẫn Mẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/noi-toi-thuoc-ve/phan-7.html.]
Lúc này, tôi cuối cùng cũng có thể tự tin khẳng định: trong mắt những người đó, tôi chẳng khác gì mấy người A, B, C, D trên phố.
Tôi nhìn Trần Mẫn Mẫn, thấy đôi chân cô hơi run, bị mấy người đàn ông vây quanh, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất lực.
Giờ đây, cô ấy hẳn phải tự hỏi liệu mình có thể đối phó với những người đàn ông đó và trở thành nữ hoàng thành công hay không?
Tôi nhớ lại những lần trước, từng hỏi cô ấy:
"Nếu một trong số họ phát hiện ra cậu đang hẹn hò với nhiều người thì sao?"
Cô ấy luôn tự tin đáp:
"Vậy thì tôi sẽ nói với họ, em đã nói em yêu anh, nhưng không nói em chỉ yêu anh. Nếu anh không chiếm được trái tim em, thì đừng trách em không chung thủy."
Nhưng giờ đây, tôi lại sợ cô ấy không còn đủ can đảm để nói những lời đó nữa…
Khi Từ Vân cùng mấy người khác bế cô ấy lên xe, anh ấy bỗng nhiên quay sang nhìn tôi.
Tôi đứng đó, sững sờ một lúc rồi vẫy tay một cách ngập ngừng.
Anh ta cau mày, không đáp lại.
Giống như anh ấy đã làm với tất cả mọi người, chỉ trừ tôi.
Tôi không biết có phải do mắt mình mờ không, nhưng có một khoảnh khắc, tôi như nhìn thấy trong ánh mắt anh ấy sự đấu tranh và suy tư.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại trở về vẻ mặt vô cảm, như được lập trình sẵn.
Anh quay lại nhìn “nữ chính” hiện tại — Trần Mẫn Mẫn — vuốt tóc cô và hỏi:
"Sao hôm nay em không ngoan? Muốn nhận hình phạt gì?"
“Tôi không muốn!” Trần Mẫn Mẫn hét lớn, giãy giụa không chịu buông.
"Cô ấy kìa! Cô ấy là Thẩm Bắc Vi, đàn em mà anh thích nhất. Mau đưa cô ấy lên xe với anh!"
"Em đang nói gì thế, Mẫn Mẫn? Em không phải vẫn luôn là nữ sinh anh thích nhất sao?"
Sắc mặt Trần Mẫn Mẫn tái mét:
"Không, không phải như vậy..."
Than ôi, mọi chuyện đã đến nước này mà cô ta vẫn muốn kéo tôi xuống cùng.
Tôi thở dài, nhìn lên bầu trời.
Mọi thứ trước mắt tôi như một màn hình xanh giả tạo.
Thì sao nếu cô ấy là nhân vật chính?
Chẳng phải cô ta vẫn đang sống như con rối trong số mệnh đã định sẵn sao?
Sau khi chúng tôi chia tay nhau ở trung tâm thương mại, tôi không bao giờ gặp lại Trần Mẫn Mẫn nữa.
Mãi về sau, tôi mới nghe các bạn cùng lớp kể lại rằng có một người đàn ông tự nhận là chồng sắp cưới của Mẫn Mẫn đã đến giúp cô ấy bỏ học.
"Thật đáng tiếc! Chỉ còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp rồi. Sao cậu ấy không đợi đến khi có tốt nghiệp rồi hẵng đi?"
"Chúng ta không thể làm gì nữa rồi."
"Mang thai trước khi kết hôn? Cậu ấy thật táo bạo."
"Nhưng ai mới là vị hôn phu của cậu ấy?"
"Lúc đầu tôi nghĩ là tiền bối Từ Vân, nhưng sau đó đi xem phim thì thấy cậu ấy đi cùng một cặp song sinh. Một người bế cậu ấy, người còn lại thì hôn cậu ấy."
"Thật sao? Có chuyện gì vậy?"
"Không phải sao? Hai ngày trước tôi đến bệnh viện, tình cờ thấy Mẫn Mẫn được đưa vào phòng cấp cứu. Cậu ấy bị chảy m.á.u nhiều chỗ trên cơ thể. Người đi cùng là giáo sư Văn, người tự nhận là người nhà của cậu ấy."
"Cái gì? Giáo sư Văn?"
Tôi nghe họ nói về Trần Mẫn Mẫn với vẻ tiếc nuối hoặc thở dài...
Có lẽ đây chính là hào quang của nữ chính mà cô ấy luôn mong muốn.
Ngay cả lúc này, chủ đề bàn tán của mọi người vẫn xoay quanh cô.
Tôi ngồi ở một góc xa đám đông, thật sự muốn hỏi cô ấy: “Còn muốn chiếc vòng hào quang này để chứng minh sự quyến rũ của mình không?”
Không có Trần Mẫn Mẫn, cuộc sống ở trường đại học trở nên thật buồn tẻ.
Chẳng mấy chốc, đã đến lúc tôi phải tốt nghiệp.
Sau khi nộp luận án, tôi lên đường về phía Bắc, định cư cách thành phố này gần 2.000 km.
Rời khỏi trung tâm náo nhiệt đó, mọi thứ bỗng trở nên bình thường đến lạ. Như thể mình vừa thoát khỏi một vòng xoáy điên cuồng, căng thẳng.
Có vẻ như dự đoán của tôi là chính xác.
Giờ càng xa Trần Mẫn Mẫn, thế giới của tôi lại càng bình yên hơn.
Tôi không còn phải bận tâm liệu có ai sẽ đến thăm mình ở nơi xa xôi nữa.
Bởi vì lúc này, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, bình thường giữa thế giới rộng lớn.
Tôi có thể sống tự do, làm những gì mình muốn.
Tôi chưa từng muốn có hào quang của một nữ chính.
Tôi chỉ mong một cuộc sống bình dị, lâu dài và hạnh phúc.