7.
Khi tỉnh dậy nữa, thấy chiếc giường quen thuộc.
Ta thấy tiếng đứt quãng lọt tai, là A Tỷ ?
Đừng nữa mà, đau ,
Thực sự là đau mà.
Trà Đào Cam Sả
“ Trân Trân, tỉnh ? còn đau ?”
Sau khi A Tỷ thấy tỉnh , tỷ lo lắng đặt bát thuốc xuống và hỏi .
Ta lắc lắc đầu : “ Muội đau.”
“ A Tỷ, tai trái của thấy gì cả .”
A Tỷ đang đút thuốc cho chợt khựng , Sương Giáng đưa thuốc cho đột nhiên quỳ xuống đất và bắt đầu nức nở.
A Tỷ vén mấy sợi tóc lòa xòa mặt tai, sờ mặt , “ Không thấy cũng , như thế Trân Trân của chúng chỉ những lời nhất đời, bao giờ những lời khó nữa.”
Thật kỳ quái, rõ ràng là A Tỷ đang , nhưng cảm thấy tỷ còn khó chịu hơn là .
ngoài việc thể những lời thì thầm, thì vẫn còn thể giao tiếp bình thường.
A Tỷ, tỷ cần buồn như thế mà.
8.
Sau khi vết thương bình phục, khi đến giảng trở , bầu khí thật lạ lùng.
Người bạn nhất của là Thập Nhất công chúa chạy vỗ vai hỏi : “ Trân Trân, kêu , thấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nhuoc-tran-bao/chuong-3.html.]
Ta áy náy : “ Thật xin công chúa, thấy.”
Ta xong, Thập Nhất công chúa mặt , nữa.
cô đang .
Ta vội an ủi cô : “ Công chúa, một chút cũng đau, thật đấy, một chút cũng đau mà.”
Thập Nhất công chúa dỗ, càng to hơn.
Ta lúng túng rút tay . Haizzzz, Thập Nhất công chúa thật khó dỗ quá mất.
Lục hoàng tử nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên với : “ Lương Trân Trân, xin ngươi.”
Từ đó trở , cũng bao giờ gọi là đồ ngốc nữa.
nghi hoặc hỏi : " Điện hạ, tại ngài xin thế ?"
Hắn chỉ , gì.
Ta sai , nên ngâm sách giao cho bệ hạ xem xuống nước, Quý phi nương nương trừng phạt thế là đúng.
Ta sai, thì nên trừng phạt, đúng ?
Khi ở nhà sai chuyện gì, cũng thường A Nương trừng phạt. Chỉ là nặng như thế thôi.
Nói tới A Nương, nhớ bà , nhớ lắm luôn á.
A nương sẽ nhớ mà đúng ? Bà sẽ ôm bảo bối của mà cao chạy xa bay nhỉ?
Ta khỏi cảm thấy chút lo lắng.
A Nương bà sẽ đợi về nhà.
Ta tin A Nương.