Dung Nhược tiễn cửa đóng , trong sân, bất giác cơn gió lạnh thổi qua, lạnh thấu xương.
Một cánh cửa dán giấy thể ngăn tiếng bên trong lọt , rõ mồn một.
"Hiền Thanh, chuyện của con và Dư Ngư, và cha con thể đồng ý."
"Nếu con thực sự thích nàng, thì cứ giữ nàng thông phòng . Lời thật khó , nhưng chắc cần rõ lý do , đúng ?"
12
Thường Bạch thấy giữa sân, liền đến hỏi thăm: "Thiếu phu nhân, để đưa đến đình nghỉ chân."
"Đừng… đừng gọi như , cứ gọi là Dư nương tử thôi."
Thường Bạch mỉm : "Nhị gia bảo chúng từ giờ đều gọi như ."
"Cha ..."
"Ông đang ở phòng khách."
Ta vô thức chạm thắt lưng , chỗ đây thường cài d.a.o mổ cá, giờ trống .
Từ nhỏ đến lớn, ít g.i.ế.c c.h.ế.t Dư lão đại.
Như khi trả xong nợ cho ông, khuôn mặt mới chút vui vẻ thì chủ nợ tìm đến.
Như khi khó khăn lắm mới tích cóp chút của hồi môn, giấu trong một chỗ kín, lâu thấy cả cái hũ cũng mất.
Như , khi bên mà yêu thương, chịu ánh mắt khinh bỉ và lời mỉa mai của kẻ khác.
Ta luôn g.i.ế.c kẻ nhiều phá tan hy vọng của —cha .
Ba nghìn lượng, cả đời cũng kiếm nổi tiền .
Lẽ gả cho Viên tam gia , nên vô tình bước nhà họ Dung, càng nên thích Dung Nhược.
Ta xứng?
Lúc , đến cả cũng , la cũng thể la. Nghĩ ánh mắt chán ghét của Dung phu nhân khi cửa, mới bừng tỉnh như thoát khỏi giấc mộng.
Ta tư cách gì để mơ mộng về Dung Nhược chứ?
"Thiếu phu nhân?"
Thường Bạch thấy lảo đảo, liền đưa tay lưng , đỡ lấy: "Để đưa về Tử Trúc Viện nghỉ ngơi."
Ta định gật đầu, bỗng thấy tiếng vang từ phía , giống như ghế đổ xuống, giọng Dung phu nhân cao vút: "Ta để con tự quyết định, nhưng để con đem con gái của kẻ cờ b.ạ.c về chọc giận ? Sớm con sẽ dẫn về loại nữ tử như , năm đó thà đồng ý chuyện con và Liễu Tinh Nhi còn hơn. Dù gì nàng cũng là con gái gia đình quyền quý. Con để nhà họ Dung chê vì kết thông gia với bán cá ngoài chợ ?"
"Bất kể nàng , A Ngư là con yêu. Người khinh thường nàng , tức là khinh thường con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nhuoc-ngu-ky/12.html.]
"Con dây dưa với loại nữ tử xuất thấp kém , tất nhiên khinh thường con. Con giỏi thì cứ việc rời khỏi nhà họ Dung, bỏ cái danh Nhị gia nhà họ Dung . Con xứng với tước vị Ninh An Hầu. Từ nay về , con và con yêu cùng chợ bán cá, để con cháu đời cũng gắn chặt với cái sạp cá đó!"
Thường Bạch gấp gáp thúc giục: "Thiếu phu nhân, để đưa về."
Ta mỉm chua chát với Thường Bạch.
Bán cá , cả đời , đời , con cháu đều bán cá ?
Thật là một lời nguyền độc ác.
"Ta sẽ đến Thúy Ngọc Viên tìm đại tiểu thư, đừng theo ."
Ta bước về phía Thúy Ngọc Viên, nhưng con đường chân dường như trở nên hư ảo.
đến nơi, thấy đại tỷ . Ta tìm hết thư phòng và phòng ngủ cũng thấy nàng.
Ta đến rừng trúc phía sân, mới mơ hồ thấy một bóng dáng màu trắng.
Khi tiến gần, xổm đất bỗng đầu , chính là Dung Du.
Trên khuôn mặt vốn tái nhợt của nàng dính vài vệt máu, còn ngực, bộ y phục trắng loang lổ màu đỏ thẫm.
Ta vội nắm lấy một trúc, cố gắng giữ thăng bằng, mới rõ trong lớp bùn đất phía Dung Du một úp mặt.
Một cánh tay xám xanh lộ khỏi bùn, cổ tay vẫn đeo chiếc vòng men mà từng thấy—là của nha Bảo Trân.
"A Ngư, mau chạy !"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trên khuôn mặt của Dung Du hiện lên vẻ sợ hãi mà từng thấy. Vừa cất tiếng gọi , nước mắt nàng tuôn rơi.
Khi kịp phản ứng, định chạy, thì cảm thấy một cơn đau nhói ở đầu, cảnh vật trong rừng trúc mắt vỡ nát và xoay tròn.
13
Khi tỉnh , thấy trong một đầm lầy ẩm ướt và hôi thối, đau đớn như thể xương cốt đập vỡ vụn, cách nào cử động.
Cho đến một ngày, khi ánh sáng chiếu địa ngục đang giam cầm, mới nhận đang đáy một cái giếng khô. Miệng giếng cách xa lắm, đè bởi một tảng đá, lẽ kẻ hại vội nên để ý, để một khe hở chỉ rộng bằng ngón tay.
Nước mưa và ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở, ăn cỏ và rêu xanh để cầm cự qua ngày.
Nhân lúc ánh nắng rọi xuống đáy giếng, mới nhận thứ mà vẫn tưởng là đống cành khô để tựa hóa là những đốt xương trắng.
Bộ xương là của một nữ nhân, vẫn còn mang trâm cài và nhẫn, cho thấy khi còn sống nàng từng địa vị. Những sợi tóc còn sót phân hủy, ánh lên một màu đỏ nhạt, giống như chiếc trâm cài đính đá chu sa ở viền.
Khi con lún sâu đến tận đáy của tuyệt vọng, nỗi sợ cũng còn ý nghĩa gì nữa. Khi đôi tay dần lấy chút cảm giác, gỡ chiếc trâm từ trong tóc bộ xương, đặt lòng bàn tay.
Người c.h.ế.t như tro bụi, nhưng vật tùy thì mục nát. Chiếc trâm dù phai màu, vẫn giữ hình dáng ban đầu—một đóa hải đường.
Ta nhớ bức tranh từng thấy trong thư phòng của Dung Nhược, bật thốt lên: "Lâm di nương…"