NHỮNG NGÀY NUÔI NAM CHÍNH VÀ PHẢN DIỆN NHƯ CON TRAI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-04-16 13:29:25
Lượt xem: 263

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

20

 

Vừa lạnh vừa đói, mẹ nó chứ, tôi còn tưởng mình đã quay lại thế giới thật rồi.

Mở mắt ra… mới phát hiện “mở không nổi”... tôi bị mù rồi.

Vãi thật, cái hệ thống này tâm tư ác độc quá đáng! Không hoàn thành nhiệm vụ mà trả thù kiểu này à?

Tôi sờ soạng xung quanh, mới nhận ra tay chân mình ngắn tũn…là cơ thể của một đứa trẻ.

Trẻ con, lại còn mù, hệ thống này đúng là cho tôi đi vào ngõ cụt.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra xung quanh đang rất ồn ào.

Có tiếng người lớn mất kiên nhẫn quát:

“Im lặng hết đi!”

 

21

 

Chỗ tôi ở là một trại trẻ mồ côi, nghèo xơ xác, mỗi bữa chỉ có bánh bao khô mà gặm.

Nhưng tôi là ai chứ? Tôi là Cố Chiêu!

Dù hoàn cảnh có thế nào cũng không chịu thua!

Một cái miệng ngọt như đường khiến từ trên xuống dưới trong viện ai cũng bị tôi dỗ cho ngoan ngoãn.

Thằng nhóc đầu gấu nổi loạn:

 “Cậu giỏi quá, giống anh hùng trong phim luôn! Cậu cũng đến để bảo vệ bọn tớ đúng không?”

Con bé mít ướt vừa khóc:

 “Cậu gặp chuyện buồn hả? Cứ nói với tớ nhé, tụi mình mãi mãi là bạn tốt…”

Tôi khen bác nấu bếp, khen cả viện trưởng, hễ thấy người là mở miệng là ngọt như mía lùi.

Thành công giành được thêm nửa cái bánh bao trắng cho suất ăn của mình.

Dù tôi là đứa ngoan nhất, vẫn chẳng có ai muốn nhận nuôi.

Chỉ vì đôi mắt của tôi.

Tự nhiên tôi rất muốn hỏi Từ Dã, mấy năm đó cậu có từng khóc lén không?

Sao tôi cứ tối đến, chui vào chăn là lại muốn khóc thế này chứ?

 

22

 

Mọi nỗ lực của tôi đổ sông đổ bể.

Trại trẻ mồ côi giải thể, lũ trẻ bị chia ra đưa đến các trại khác.

Tôi được viện trưởng tự mình dắt đi giao cho một viện trưởng khác.

Bà ấy cũng là phụ nữ, giọng nói nghe quen quen.

Tôi ngẩng đầu nghiêm túc nói:

 “Cô nhất định phải tìm cho cháu một gia đình tốt nhé!”

Viện trưởng mới mỉm cười, còn chưa cười xong thì ngoài cửa vang lên một tiếng gấp gáp:

 “Tôi, tôi là gia đình tốt đây!”

Tôi bắt đầu nghi ngờ tai mình có vấn đề, vì giọng đó cũng quen lắm.

Tất nhiên, sự chú ý của tôi nhanh chóng bị chuyển hướng…

Sao mà nói nhận là nhận luôn vậy? Không kiểm tra tư cách nhận nuôi gì à?

Tôi bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình.

Cho đến khi nghe thấy ngoài sân một tiếng “bíp” nhẹ…

Bentley… trời ơi!

Hiểu rồi.

Thế thì ổn.

 

23

 

Suốt đường đi, tôi giả vờ ngoan ngoãn, ngoan hiền ngồi yên một chỗ.

Phía trước có tài xế lái xe, tôi cảm giác được có người ngồi bên trái mình. Không đụng vào tôi, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm.

Đây chẳng phải là cơ hội ôm đùi đại gia tuyệt vời sao?

Tôi cất giọng ngọt như mía lùi:

 “Ba ơi.”

Người đối diện giật mình đến mức cả người run lên, tôi ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được.

 “Chú… sau này sẽ là ba cháu à?”

Anh ấy chỉ nhẹ nhàng sờ lên mắt tôi, giọng như cố tình đè xuống thật thấp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nhung-ngay-nuoi-nam-chinh-va-phan-dien-nhu-con-trai/chuong-5.html.]

“Gọi là anh thôi.”

Ngón tay còn đang run nhẹ.

Người gì đâu vừa đẹp trai lại vừa giàu, mắt tôi chắc là còn cứu được mà, phải không?

Tôi không muốn làm người mù đâu…

 

24

 

Vào ở biệt thự sang chảnh, giường của tôi to ơi là to, tôi kích động như chó con lần đầu ăn… pate, lăn qua lăn lại trên giường, kết quả là lăn phát rơi xuống, may mà được người ta đỡ kịp.

Anh nói:

 “Anh nấu cơm rồi.”

Từng muỗng từng muỗng, anh đút tôi ăn.

Cuối cùng cũng thoát khỏi cái cảnh gặm bánh bao trắng rồi, tôi cảm động suýt rơi nước mắt:

 “Ngon quá trời luôn.”

Anh không nói gì, nhưng tôi đoán là đang gật đầu.

Ba nuôi đại gia công việc bận rộn, chắc cũng không có nhiều thời gian ở nhà, tôi ở nhà chơi một mình, người giúp việc dặn:

 “Đừng chạy lung tung.”

Chuyện cười đấy à? Tôi là người mù, muốn chạy cũng không được.

Tôi thật sự chỉ muốn xé xác cái hệ thống c.h.ế.t tiệt kia ra từng mảnh, nguyền rủa nó mãi mãi không hoàn thành được nhiệm vụ, bị giáng chức sớm ngày nào hay ngày nấy.

Cuộc sống của người mù thật sự rất mệt mỏi.

Ngủ dậy không biết mấy giờ, không nhìn thấy trời, cũng không thấy đồng hồ báo thức, chỉ có thể chờ người tới gọi.

Đi vệ sinh thì ước lượng sai khoảng cách, đập trán vô bồn cầu, lau m.ô.n.g xong cũng không biết đã sạch chưa…

Ở cô nhi viện thì càng thảm, té vào hố xí không biết bao nhiêu lần.

Để làm quen với cái cô nhi viện bé tẹo đó, tôi đã té đến 55 lần, vậy cái biệt thự bự chảng này… không biết phải ngã bao nhiêu lần nữa mới thuộc đường.

Trong nhà yên ắng, tôi từ từ bước xuống cầu thang, đếm nhầm bậc, sắp ngã, thì được một vòng tay ôm chặt lấy.

 “Anh sẽ dắt em đi.”

Lòng bàn tay rất to, có chút chai sần.

 

25

 

Đây là một câu tôi đã nghe quen thuộc lắm rồi, có rất nhiều người từng nói với tôi.

Người đầu tiên nói câu đó là bố tôi.

Ông ấy đội mưa đến trường đón tôi, vừa che ô vừa nắm tay tôi, nói:

 “Bố đưa con đi.”

Người thứ hai là mẹ tôi.

Bà kéo tôi ra khỏi đám người bắt nạt tôi, lau nước mắt cho tôi, cũng nói:

 “Mẹ đưa con đi.”

Nhưng mà 

Bố tôi nghiện rượu, say rồi là đánh người, đánh xong quên luôn cả họ hàng.

Mẹ tôi mê bài bạc, ngày đêm lẫn lộn, sống đảo lộn hết cả.

Một gia đình lúc tốt lúc xấu, mới là thứ khiến người ta nghẹt thở nhất.

Đòn roi đánh lên người thì thật sự rất đau, nhưng ông ấy xin lỗi lại vô cùng chân thành.

Tiền học bị đánh cược sạch, nhưng bà lại tự tát mình, nói lần sau sẽ không chơi nữa, sẽ không ngứa tay nữa.

Họ từng nói:

 “Trên đời làm gì có bố mẹ nào không yêu con mình?”

Tôi đã tin.

Cho đến cái ngày 

Chai rượu sượt qua khóe mắt tôi, còn chưa kịp thấy đau, mẹ tôi bị người ta đè về nhà.

Thua năm trăm ngàn.

Không chỉ là đánh bài nữa rồi…

Lúc đó tôi vừa bắt đầu nổi nhờ livestream, có chút tiền tiết kiệm, mặt còn đang chảy máu, tôi vẫn chạy đi tìm thẻ ngân hàng.

Cuối cùng thấy bà quỳ dưới đất, giọng run run.

 “Mẹ lấy rồi.”

Không chỉ lấy hết tiền tích cóp, còn nợ thêm năm trăm ngàn nữa.

Cuối cùng, tôi tỉnh ra rồi.

Không phải bố mẹ nào cũng yêu con mình.

Tối hôm đó tôi lau vội vết máu, bật livestream như chưa có gì, thức trắng cả đêm.

Còn chưa kịp xem mình kiếm được bao nhiêu, nhắm mắt lại, mở mắt ra… chính là lúc hệ thống kéo tôi vào làm nhiệm vụ.

Tôi đột tử.

Ngay trước mắt bao nhiêu người.

Loading...