9.
Ông lão đứng ở trên cao, nhìn xuống người dân đang quỳ dưới đất.
"Ra là thế à, các người nói sớm có phải xong chuyện không. Người tu đạo chúng ta coi trọng nhất là nhân quả, ta đến được cái thôn này của các người, chắc chắn là có duyên phận, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Một lát nữa ta sẽ bày một cái trận pháp ở đây, siêu độ cho những vong hồn này, các người phải quỳ trong trận pháp, dập đầu cầu xin tha thứ không ngừng, cho đến khi trận pháp kết thúc mới thôi!"
Người dân biết mình vẫn còn cơ hội sống, từng người kích động cảm ơn ông lão.
Ông lão nói gì, họ làm theo nấy. Rất nhanh trận pháp đã được bày xong, mọi người lũ lượt kéo nhau vào trận pháp ông lão bày, bắt đầu quỳ xuống dập đầu. Cùng lúc đó, ông lão cũng bắt đầu nhắm mắt, lẩm bẩm niệm chú.
Nhưng tôi lại không muốn ông ta cứu mọi người. Tôi không quỳ xuống dập đầu, thừa lúc mọi người không chú ý, tôi xông về phía ông lão, tôi muốn phá hủy pháp khí trong tay ông ta.
Nhìn thấy tôi chỉ còn cách ông ta một bước chân. Ngay lúc này, bầu trời đột nhiên mây đen giăng kín, từng trận cuồng phong "hú hú" gào thét, âm thanh nghe như tiếng khóc than của người đã ch//ết.
Tôi ngược gió cố sức tiến lại gần ông lão, nhìn thấy sắp chạm được vào pháp khí trong tay ông ta rồi tôi lại cảm thấy một luồng sức mạnh vô hình đang kéo tôi về phía sau, đồng thời, một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai tôi: "Đừng cản ông ta, cậu mau chạy đi!"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi nhìn xung quanh, nhưng không thấy một bóng người nào. Luồng sức mạnh vô hình đẩy tôi chạy ra khỏi trận pháp.
Sức tôi không địch lại nó, chỉ có thể mặc nó đẩy đi. Kết quả vừa bước ra khỏi trận pháp, liền nghe thấy phía sau truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết.
Quay đầu nhìn lại mới phát hiện đám người dân đều nằm trên mặt đất, trên người đầy những vết thương.
"Các người biết cái gì là nhân quả không? Con gái ta bị bắt cóc đến cái thôn này của các người, giờ nó cũng đã thành một oan hồn trong nghĩa địa này rồi. Ta tìm lâu như vậy mới tìm được lũ súc sinh các người. Hôm nay chính là đến kết thúc cái ác quả này! Các người đều phải ch//ết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nhung-dieu-ky-la-trong-ngay-thanh-minh/chuong-7-het.html.]
Ông lão vừa dứt lời, trong trận pháp liền xuất hiện từng luồng khói đen, những luồng khói đen đó lần lượt bao quanh từng người người dân. Cùng lúc đó, những người dân bị khói đen bao phủ phát ra từng trận tiếng kêu thảm thiết không dứt. Khói đen tan đi, tại chỗ chỉ còn lại một đống xương trắng.
Ông lão nhìn đống xương trắng ngổn ngang, lộ ra một nụ cười hài lòng. "Ồ, sao còn sót lại một người?"
Ông ta quay lại nhìn thấy tôi còn sống, có vẻ hơi ngạc nhiên. "Ra là có người bảo vệ, thôi vậy, thấy cậu cũng không làm gì xấu, ta tha cho cậu một con đường sống."
Tôi có chút khó hiểu nhìn ông ta, có người bảo vệ là ý gì? Tôi không nhịn được mà thăm dò hỏi lão ta. "Cái gì mà có người bảo vệ? Ông nói vậy là ý gì?"
Tôi vốn tưởng ông ta sẽ không trả lời tôi, không ngờ ông ta nhìn phía sau tôi, lại nói cho tôi biết sự thật. "Cái vong hồn phía sau cậu trông còn trẻ lắm, chắc là chị gái cậu rồi, cô ấy không muốn cậu chết, cho nên mới bảo vệ cậu đó."
Ông lão nói xong câu đó thì không để ý đến tôi nữa, cứ thế tự mình lục lọi gì đó trong nghĩa địa. Tôi từ từ quay người lại, đưa tay ra phía không trung. "Chị à? Thật sự là chị sao?"
Đáp lại tôi chỉ là một trận gió nhẹ. Gió nhẹ thổi qua mặt tôi, tựa như một đôi tay đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi. Tôi không nhịn được mà bật khóc thành tiếng. Đều là tại tôi không tốt, nếu không vì tôi, chị tôi cũng sẽ không ch//ết.
Trong khoảnh khắc này, tôi dường như nhớ lại những ký ức sâu kín trong lòng. Tôi nhớ ra mình thật sự có một người chị. Trong ký ức, chị luôn dịu dàng dỗ tôi ngủ. Nhưng bố mẹ tôi lại đối xử với chị rất tệ, hở một chút là đánh mắng. Tôi rất thương chị, thường xuyên lén lút để dành đồ ăn vặt và đồ chơi cho chị. Cho đến sau này, tôi bị bệnh tận mắt nhìn thấy mẹ tôi bóp ch//ết chị, mà tôi lại không cứu được chị.
Tôi rơi vào sự tự trách sâu sắc, để trốn tránh trách nhiệm, tôi đã chọn cách quên đi đoạn ký ức này. Nhưng không ngờ chị tôi căn bản không trách tôi. Tôi hiểu, nếu không có chị bảo vệ tôi, vào đêm Thanh Minh hôm đó, tôi nhất định không thể sống sót rời khỏi nghĩa địa. Chị thậm chí còn ám chỉ để tôi mau chóng trốn đi, chỉ là tôi quá ngu ngốc, lại không hiểu được ý chị.
Để tôi sống cũng tốt, sống mới có thể bị sự áy náy trong lòng giày vò cả đời. Ch..ết đi thì giải thoát mất rồi…