Quả nhiên, chỉ một lát , màn xe vén lên, Giang Dung Cẩn chậm rãi bước xuống.
Hắn mặc y phục trắng, tay cầm quạt xếp, khuôn mặt tuấn tú.
Trương Yên Nhi từng thấy một từ xa, đó lập tức tương tư, hết điểm tâm thêu khăn tay tặng cho Giang Dung Cẩn.
Giang Dung Cẩn chẳng buồn nàng nửa , bình thản với :
“Yên Nhi, khi đến thăm nàng, nàng thể đừng cho nha cạnh ?”
Tối hôm , Trương Yên Nhi tủi lâu.
Hẳn là khi đó nàng nghĩ kế hoạch .
Ta nắm lấy dây cương, về phía Giang Dung Cẩn.
Hai là thanh mai trúc mã, ngoài cha , là cận nhất đời của .
Quả nhiên, Giang Dung Cẩn nhận ngay.
Hắn :
“Là ngươi.”
câu tiếp theo của khiến rơi hầm băng:
“Nha béo .”
Ta thất thanh :
“A Đàn ca ca, là , là Yên Nhi đây…”
A Đàn là nhũ danh khi còn nhỏ của Giang Dung Cẩn, chỉ cha và mới gọi như .
Giang Dung Cẩn giật , về phía .
Trong đôi mắt phản chiếu hình bóng của bấy giờ, dáng vẻ mập mạp xí, khắp dính đầy bùn đất và rau nát từ chiếc xe ba gác .
Trong thoáng chốc, thấy rõ sự chán ghét trong mắt Giang Dung Cẩn.
Màn xe ngựa vén lên, một khác xuống.
Váy dài màu xanh lá, trâm phỉ thúy mặt trăng, đều là trang phục mà thích nhất.
Người là “”, hoặc bây giờ là Trương Yên Nhi.
Nàng kéo cánh tay Giang Dung Cẩn:
“Nha điên nên đuổi ả khỏi phủ , ngờ hôm nay nàng phát bệnh, chạy ngoài đường cái cản xe ngựa.”
Giang Dung Cẩn thương yêu nàng :
“Yên Nhi, bây giờ nàng đang ốm, đừng để gió thổi , mau trong .”
Trương Yên Nhi ngoan ngoãn đáp lời, xoay .
Trước khi trong, nàng mỉm , thoáng qua .
Như thể với rằng chiến thắng là nàng .
Những thứ thuộc về cuối cùng đều rơi tay nàng hết cả.
Giang Dung Cẩn thêm nào, gọi hầu đến đuổi :
“Nhũ danh của thứ ngươi thể gọi, , nể tình ngươi từng hầu hạ Yên Nhi, bỏ qua cho ngươi, nếu còn thì sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Người hầu của đánh một trận, ném giữa đường.
Người đến tấp nập, nhưng ai một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nhu-y/chuong-2.html.]
Lúc , chỉ c.hết cho .
Dẫu , chẳng còn gì thế gian nữa cả, chẳng bằng ch.ế.t để chịu tra tấn thêm nữa.
Ta ven đường đến chạng vạng tối mới bò dậy.
Khập khiễng đường cái, trong lòng chỉ duy nhất một suy nghĩ.
Ta thể c.h.ế.t !
Ta sống, cho dù là dùng cơ thể của Trương Yên Nhi.
Thậm chí, còn sống hơn ngày xưa nữa!
Màn đêm bao trùm kinh thành, ngẩng đầu , thấy rõ tấm biển mặt…
Hồng Tụ lâu.
5.
Bên trong Hồng Tụ lâu náo nhiệt, khuôn mặt đánh phấn trắng bệch của tú bà ghét bỏ đánh giá :
“Thân phận cô nương bên chỗ chúng đúng là thấp kém thật, nhưng nào cũng thể nơi của .”
“Với dáng vẻ của ngươi, gì nam nhân nào dám tiêu tiền tìm ngươi để qua đêm chứ? Có cho văn tự bán cũng chẳng thèm !”
Chiếc gương đồng bên cạnh chiếu rõ hình của , các cô nương vây quanh hóng chuyện, cầm khăn che miệng khúc khích.
Tú bà phất tay, hai gã sai vặt lên phía ném ngoài.
Trước khi họ tới, ánh mắt của về phía cây đàn trong góc phòng.
Tuy nó loại đàn chất liệu gỗ nhất, chạm trổ đẽ, nhưng hiện giờ vẫn đủ cho sử dụng.
Ta xuống, đưa tay vuốt ve dây đàn.
Hai gã sai vặt hùng hổ bước đến, ngăn :
“Thứ như ngươi mà dám chạm đàn của Triệu ma ma…”
Tú bà đột nhiên đưa tay ngăn họ .
Bà nhận cách mở màn hề tầm thường.
Thuở nhỏ, từng học đàn từ nhạc công trong cung, mỗi ngày chăm chỉ luyện suốt hai canh giờ, kiến thức tích lũy lâu ngày, bây giờ mới lấy sử dụng.
Bàn tay ngừng gảy đàn.
Ta đàn một khúc Phượng Cầu Hoàng.
Trước khi bước Hồng Tụ lâu, suy nghĩ kĩ .
Ta bán nghệ, bán t.hân.
Nếu thế, dáng vẻ của Trương Yên Nhi thể đảm bảo an cho .
Tiếng đàn như dòng nước chảy nhẹ nhàng.
Một khúc đàn kết thúc, dậy thi lễ.
Tú bà trừng mắt hai gã sai vặt :
“Còn ngây đó gì?”
Hai gã sai vặt mắt to mắt nhỏ .
Tú bà tiếp:
“Còn mau đưa vị cô nương trong các sắp xếp chỗ ở cho nàng?”