19.
Trương thị và Trương Yên Nhi lảo đảo rời đi.
Nghe nói, Trương thị sinh con gái khi tuổi đã cao, vậy nên bà ta hết mực cưng chiều Trương Yên Nhi.
Dẫu cho gia cảnh không giàu có, cái gì ngon bà ta đều dành cho con gái ăn trước, xưa nay không quản thúc nàng ta chuyện gì.
Kết quả là, sự yêu thương ấy khiến khẩu vị của Trương Yên Nhi tăng lên, khiến nàng ta trở thành một người to béo.
Giang Dung Cẩn đi đến bên cạnh ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
“Yên Nhi.”
Hắn gọi tên ta:
“Từ nay về sau, chúng ta có thể ở bên nhau như trước rồi.”
Ta rút tay mình ra, sau đó quay lại thư phòng lấy ra một thứ.
Sau khi thấy rõ thứ kia là gì, Giang Dung Cẩn ngẩn người.
Thư hòa ly.
“Yên Nhi, nàng có ý gì?”
Ta cười, nụ cười ẩn chứa sự bi thương:
“Giang Dung Cẩn, chúng ta không thể quay về trước đây đâu.”
21.
Giang Dung Cẩn không chấp nhận.
Hắn nắm lấy tay ta, giọng nói gấp gáp:
“Yên Nhi, ta biết nàng trách ta không nhận ra nàng, nhưng đổi hồn là một chuyện quá ly kỳ, người bình thường không ai nghĩ đến chuyện này, hơn nữa nha hoàn kia hầu hạ nàng đã nhiều năm, lúc đầu nàng ta giả làm nàng rất giống nên ta mới không thể nhận ra…”
Ta ngắt lời hắn:
“Không, Giang Dung Cẩn.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ một:
“Thật ra ngươi đã nhận ra ta rồi.”
Trong thư phòng Giang Dung Cẩn, ta phát hiện bên cạnh bàn có rất nhiều vết khắc.
Đây là thói quen của Giang Dung Cẩn, mỗi khi trời tối hắn sẽ ở trong thư phòng đọc sách, trước khi tắt đèn sẽ dùng d.a.o khắc lên tường một cái để đánh dấu ngày hôm đó.
Nếu có người thân qua đời, hắn sẽ khắc thêm một vết nhỏ nữa bên cạnh vết khắc kia.
Ví dụ như, vết khắc đầu tiên là ngày tổ mẫu hắn qua đời.
Vết thứ hai là cháu ngoại nhỏ ch.ết yểu của hắn.
Vết thứ ba là dượng hắn.
Vết thứ tư là một người bạn thuở nhỏ.
Mà ta, phát hiện ra vết mới nhất được khắc từ năm ngoái.
Ta lập tức cảm thấy kì lạ.
Vì rõ ràng năm ngoái Giang gia không có ai qua đời.
Thế là ta thử nhẩm tính thời gian, sau đó khiếp sợ mà nhận ra thời gian Giang Dung Cẩn khắc vết này là khi ta vào Hồng Tụ lâu.
Ngày đó đã xảy ra chuyện gì?
Ta đứng giữa đường cái, ngăn xe ngựa của hắn lại, cầu xin hắn cứu ta.
Ta đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Vết khắc ngày đó của Giang Dung Cẩn là dành để tưởng nhớ ta.
Hắn nhận ra ta.
Thanh mai trúc mã với nhau từ thuở nhỏ, trong giây phút hắn cúi xuống đối mặt với ta, thật ra hắn đã nhận ra linh hồn của ta rồi.
Hắn thông minh như vậy, kết hợp với sự kì lạ của Tạ Yên trong xe ngựa, hắn biết linh hồn của hai ta đã bị hoán đổi.
Nhưng hắn không nhận ta.
Chỉ vì khi đó ta là một nữ nhân mập mạp xấu xí.
Hắn lo sợ, sợ rằng ta vĩnh viễn không hoán đổi lại được, như vậy thì sau này hắn sẽ luôn phải đối mặt với một nữ nhân như thế.
Vậy nên hắn từ bỏ ta.
Hắn tự lừa dối mình… Xem như Tạ Yên chân chính đã c.h.ế.t.
Về sau, hắn gặp được Như Ý.
Sau đó đem lòng yêu Như Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nhu-y/chuong-10-full.html.]
Khi ta từng bước, từng bước nghĩ rằng mình đang dẫn dắt Giang Dung Cẩn phát hiện ra bản thân là Tạ Yên, thì thật ra Giang Dung Cẩn chỉ đang giả vờ bị ta dẫn dắt mà thôi.
Hắn nhất định phải giả vờ như vừa phát hiện ra.
Nếu không, hắn không thể nào đối mặt với bản thân cái ngày đẩy ta đi trên đường cái được.
Giang Dung Cẩn đỏ mắt nhìn ta.
Ta hất tay của hắn ra.
“Nhưng ta không cần thứ tình yêu này.”
21.
Dưới sự kiên trì của ta, cuối cùng Giang Dung Cẩn vẫn đồng ý hòa ly.
Hắn kiên trì đưa điền sản và cửa hàng cho ta, hắn nói:
“Xem như đây là bù đắp cho tình cảm của chúng ta.”
Ta biết, Giang Dung Cẩn không tin hai ta sẽ thật sự chia lìa.
Từ đầu đến cuối, hắn đều cho rằng ta vẫn yêu hắn, rằng một ngày nào ta sẽ quay lại tìm hắn.
Ta không muốn giải thích gì thêm.
Cứ để hắn tự thất vọng từ ngày này qua ngày khác đi.
Ta quay về phủ, cha mẹ kéo tay ta nói:
“Trở về là tốt, trở về là tốt rồi.”
Mẹ ta cảm động rơi nước mắt:
“Sau khi gả đi, con không thèm về thăm chúng ta, ngay cả thư cũng không viết, có phải con sống không tốt nên không dám nói với chúng ta không?”
Phụ thân xụ mặt trách cứ:
“Con là con gái Tạ gia, uất ức thì cứ về nhà, chẳng lẽ Tạ gia còn không mở cửa cho con ư?”
Ta cười, mỗi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y một người:
“Cha mẹ, trước kia sống có tốt hay không đều không quan trọng nữa. Sau này, con nhất định sẽ càng sống tốt hơn.”
22.
Ta đến Hồng Tụ lâu.
Cảnh xuân tươi đẹp, Tiểu Nhị đang luyện đàn cho mấy nữ hài khác.
Bây giờ nàng ấy đã có kinh nghiệm rồi, dáng vẻ chỉ bảo rất chuyên nghiệp.
Mấy tiểu nữ hài ngẩng đầu thấy ta thì vô cùng ngạc nhiên.
Tiểu Nhị không chút hoang mang, kéo các nàng đứng dậy:
“Hoảng cái gì, vị này là đại tiểu thư Tạ gia.”
Mấy nữ hài cùng hành lễ với nàng ấy:
“Tạ tiểu thư.”
Tiểu Nhị hành lễ xong thì tiến lên, lén lút nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta, nhỏ giọng nói:
“Tỷ tỷ.”
Ta cười đáp:
“Ừm.”
Tiểu Nhị là người duy nhất biết bí mật của ta.
Nàng ấy đã chứng kiến toàn bộ hành trình, cho dù ta là ai đi chăng nữa thì đều là tỷ tỷ của nàng ấy.
“Hôm nay đại tiểu thư Tạ gia đến đây để dạy đàn cho chúng ta.”
Tiểu Nhị lớn tiếng nói.
Mấy nữ hài ngoan ngoãn ngồi xuống, từng người đàn cho ta nghe, sau đó ta giảng dạy, tự mình đàn mẫu cho các nàng xem.
Đến chiều, mấy tiểu cô nương dần buồn ngủ.
Cô nương nhỏ tuổi nhất nhắm hờ mắt, nửa tỉnh nửa mê nói:
“Có phải Như Ý tỷ tỷ quay lại rồi không?”
Mấy nữ hài cùng nhau nhìn về phía ta.
Ta cười, cúi đầu gảy đàn.
Tiếng đàn trong veo như nước chảy, nắng xuân ấm áp soi rọi khoảng sân.
Như Ý, vốn dĩ chưa từng rời đi.
-Hết-