NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN, KHÔNG QUÊN, KHÔNG QUÊN - 5

Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:31:28
Lượt xem: 3,935

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

06

 

Cha lại ho dữ dội, ho không ngừng, từng trận từng trận dội lên.

 

Tôi đỡ ông nằm xuống, ông quay lưng về phía tôi, cuộn tròn như một đứa trẻ. Không còn giống người cha ngày xưa, người luôn cầm gậy đánh chúng tôi không chút nương tay nữa.

 

"Chiêu Đệ, mấy hôm trước cha thấy Xuyên rồi. Nó đứng ngay trước cửa, mặc bộ quân phục màu xanh bộ đội mà nó thích nhất."

 

Cha thì thào nói.

 

Đúng là nó có một bộ như thế, vải terylene, kiểu dáng giống áo tôn trung sơn, phía trước có hai túi.

 

Năm đó cậu út làm giáo viên, mua cho nó bộ đồ ấy.

 

Nó quý lắm, không dám mặc, chỉ có dịp Tết mới đem ra mặc một lần.

 

Tôi nhắm mắt, nửa tỉnh nửa mê.

 

Cha ho suốt cả đêm, đến sáng thì mấy bác gái cũng đã tới, ông vẫn cố chống dậy ngồi lên nói chuyện với họ.

 

Tôi thức trắng một đêm, nằm trên chiếc giường gạch ở phòng nhỏ, chẳng buồn ngủ chút nào.

 

Nhà không cách âm, trong phòng trên tiếng mấy bác gái vang vọng không ngừng.

 

Cha là em trai duy nhất của họ, họ vừa khóc vừa kể chuyện, phần lớn là trách móc mẹ tôi.

 

Trách bà tiếc tiền không chịu đưa cha đi khám bệnh. Mẹ tôi cãi lại chua chát, nhưng chẳng bao lâu thì im bặt...

 

“Nhà ai mà không từng mất một hai đứa con? Chị Hai sinh năm đứa, cuối cùng chỉ nuôi được hai, vậy hai đứa sống đó cũng định sống chếc mặc bay, không đoái hoài đến chuyện trong nhà nữa sao?”

 

“Lão Tam một tay nuôi nó học hành dễ lắm sao? Nhìn quanh trong làng xem, có đứa con gái nào bằng tuổi nó mà học lên được vậy không?”

 

“Nó có bản lĩnh, kiếm được tiền, không cho nhà thì thôi đi, giờ lão Tam bệnh nằm đó, cũng chẳng thấy nó móc ra được đồng nào.”

 

“Nó là bà nội của cái nhà này chắc…”

 

Bác Hai nói một mạch không ngừng nghỉ.

 

Tôi biết họ đang nói tôi, nhưng chẳng buồn để tâm.

 

Người đáng ra phải nói giùm tôi, thì lại không hé một lời.

 

“Nó đến tuổi lấy chồng lâu rồi, sao cứ không chịu gả đi? Bao công sức cho nó học hành như thế, cũng phải tìm một tấm chồng đàng hoàng chứ? Giờ cứ sống một mình mãi là sao? Cô cũng mặc kệ luôn à?”

 

Là giọng của bác Cả.

 

“Mấy năm nay tôi có thấy nó đâu, sao mà quản cho được…”

 

Mẹ tôi biện minh.

 

“Tôi không tin, cô sinh ra, cô nuôi lớn, mà lại không quản nổi, đúng là đẻ ra được một bà nội của chính mình…”

 

Tỉnh Thâm đẩy cửa bước vào, thấy tôi mở mắt liền dụi tay, rồi xoay người ngồi xuống mép giường.

 

“Chị…”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Giọng nó nhỏ như muỗi kêu.

 

Tôi không ghét nó, nhưng cũng chẳng thương.

 

“Ừ.”

 

“Chị đừng để bụng.”

 

“Để bụng gì? Là việc mỗi năm chị đều gửi tiền về mà mẹ không buồn nhắc tới? Hay là chuyện thật ra chị đã lấy chồng, nhưng sau đó lại ly hôn?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nho-mai-khong-quen-khong-quen-khong-quen/5.html.]

Tại sao phải kết hôn? Rồi lại tại sao ly hôn?

 

Lúc yêu là thật lòng yêu, lúc không yêu cũng là thật sự không còn yêu nữa.

 

Không yêu thì chia tay.

 

Tôi chưa từng được ai thiên vị, nên tôi muốn nhiều hơn, cũng đòi hỏi thuần túy hơn.

 

Tôi biết, không nên cay nghiệt với một đứa trẻ như thế.

 

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn là kẻ nhỏ nhen, hay ghen tỵ phải không?

 

Cùng là con của cha mẹ, nhưng nó lại có được thứ mà tôi và Xuyên chưa bao giờ có.

 

Con người luôn như vậy, ám ảnh mãi với thứ mà mình mãi mãi không thể có được.

 

Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy gương mặt tổn thương của nó.

 

“Chị, đừng buồn mà.”

 

Tôi có buồn không?

 

Tôi nên buồn không?

 

Buồn vì mười năm rồi không về nhà, lóng ngóng như người xa lạ?

 

Buồn vì cha sắp chếc, mà tôi thì bất lực?

 

Buồn vì tôi tưởng mình đã buông bỏ, nhưng thực ra chưa từng?

 

“Đừng an ủi chị, vì em không biết chị đang buồn vì điều gì. Em đi nói với mẹ đi, cần bao nhiêu tiền chị sẽ đưa.”

 

Đừng tính toán theo kiểu tự cho là đúng nữa.

 

Thứ làm tổn thương người khác, không phải là chuyện đòi hỏi trắng trợn, mà chính là cái kiểu tính toán ngấm ngầm, tưởng như khôn ngoan mà hóa ra tàn nhẫn ấy.

 

07

 

Buổi tối vẫn là tôi thức canh đêm.

 

Tỉnh Thâm và mẹ cũng ở lại cùng.

 

Mẹ ngồi xếp bằng trên giường đất, vá đế giày, từng mũi kim từng sợi chỉ tỉ mỉ.

 

Chiếc khăn quấn trên đầu từ màu hồng đã phai thành trắng bệch, thân trên mặc một chiếc áo khoác xanh đậm đã bạc màu vì giặt quá nhiều.

 

Tỉnh Thâm cầm trong tay một quyển sách Hóa học, cúi đầu nhìn một lúc rồi lại ngẩng lên nhắm mắt đọc nhẩm.

 

Cha nằm yên tĩnh, không ho, cũng không thở dốc.

 

Mẹ đặt đế giày xuống, duỗi một ngón tay ra đưa dưới mũi cha, chốc lát sau lại rút về.

 

Động tác nhanh nhẹn mà vô cảm.

 

Bà luôn len lén nhìn tôi, con ngươi xám đục đảo tới đảo lui, trông như đang cân nhắc điều gì đó.

 

Cân nhắc xem nên nói gì.

 

Từ sau khi Xuyên mất, tôi gần như không còn mở miệng nói chuyện nữa.

 

Mẹ trước kia rất nhút nhát rụt rè, chưa bao giờ lớn tiếng.

 

Cha đôi lúc ra tay đánh, bà cũng không né tránh, chỉ ôm đầu ngồi thụp xuống.

 

Nhưng từ khi Xuyên mất, bà dường như trở thành một con người khác.

 

Loading...